Bên hồ Lãnh Nguyệt, cách đình nghỉ mát không xa, ba người đứng nhìn cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, Như Hà, cô gái kia là Như Hà! Vân Yên chỉ cảm thấy như có cái gì nghẹn trong cổ họng.
Hai người kia tựa như không hề hay biết bên này có người nhìn, vẫn tiếp tục không ngừng.
Nhìn cảnh tượng này, mặt Bích Thủy lập tức đỏ bừng, nàng kinh ngạc nói: "Là ai không biết xấu hổ như vậy?" Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, trợn to hai mắt, che miệng nói: "Là Lục vương gia?"
Ánh mắt Vân Yên nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, hai tay vô thức nắm chặt, hắn kêu nàng tới đây là để nhìn một màn này sao? Để cho nàng nhìn thấy hắn thân thiết cùng người khác, để trả thù nàng cự tuyệt hắn? Nhìn nam tử mặc mãng bào tím đang vùi đầu vào ngực cô gái, nhìn cảnh tượng xuân sắc này, nàng chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào như có dị vật gì muốn trào ra.
"A, gia, nhẹ một chút, ngài làm đau người ta, ưʍ..." Nàng kia nũng nịu như vậy nhưng nam tử kia vẫn không có ý định bỏ qua cho nàng, hắn gặm cắn trước ngực nàng khiến nàng kia kinh hãi kêu liên tục.
"Tê" một tiếng, hắn kéo rách quần áo nàng, tiện tay ném vải vụn xuống đất.
Gầm nhẹ một tiếng, hai người cùng thở dốc.
Vân Yên hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Cô Viễn Thành, lanh nhạt nói: "Đây chính là điều hắn hi vọng ta thấy? Rất tốt, ta đã thấy."
Cô Viễn Thành ngẩng đầu nhìn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/516748/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.