“Nguy rồi, làm thế nào?” Tần thị bị sợ đến mức luống cuống tay chân, gần như sắp khóc ra, đầu tiên nàng nghĩ tới chính là, Dung Định Viễn phát hiện Noãn Tâm phá quy củ hư trong phủ có thể trách phạt nó hay không.
Dung Noãn Tâm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần kia, rõ ràng chính là đi tới phía phòng ngủ của mẫu thân.
Mi tâm (*) của nàng nhíu lại, nhỏ giọng tiến tới bên tai Tần thị nói: “Nhớ lời nói vừa rồi của con!”
(*) mi tâm: chỗ giữa 2 đầu lông mày
Dứt lời, nàng kéo Tử Đàn đang bị sợ đến mức không ngừng run rẩy, dùng sức đẩy cửa sổ gần hồ nước trong phòng này ra, che miệng của Tử Đàn, không chút do dự nhảy ra ngoài.
“Bùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cánh cửa sổ “Ken két” một tiếng chậm rãi khép lại.
Cũng ngay tại lúc này, cửa phòng ngủ bị người dùng sức đẩy ra.
Lâm mụ đi đến trước tiên, lạnh lùng thi lễ với Tần thị một cái, nói: “Tần chủ tử, xin lỗi, vật ngự tứ của Đại phu nhân không cánh mà bay, trong phủ đã phong tỏa, bắt đầu kiểm tra từ chỗ của ngài đi!”
Lâm mụ vừa vào cửa, lập tức lục soát không chút khách khí, nơi này lật mở, nơi kia nhìn một chút, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như là trong lòng ôm thánh chỉ.
Nói như vậy cũng không quá đáng, ở Đại Tề, lời nói của Hoàng thượng chính là thánh chỉ; nhưng mà, ở Dung phủ, lời nói của Dung Định Viễn cũng giống như thánh chỉ, trước mắt, bà nhưng là tuân lệnh Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-nhat-dang/1095949/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.