Trên mặt Hoàng hậu xẹt qua một tia mừng như điên, đắc ý liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, hiện tại nếu thái hậu nói như thế, vậy chờ một lát thì tuyệt đối không thể lại tự hủy đồng ý trước đó, ý đồ thiên vị Bùi Nguyên Ca, lần này Bùi Nguyên Ca chết chắc rồi! Nghĩ rồi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều, nói: “Là thần thiếp thất lễ rồi, xưa nay mẫu hậu công chính, thưởng phạt nghiêm minh, thế này mới có địa vị đức cao vọng trọng giống như vậy ở trong cung, tất nhiên sẽ không thiên vị kẻ đại nghịch bất đạo này!”
Thấy hoàng hậu như vậy, trong lòng thái hậu càng ngày càng do dự.
Chẳng lẽ lần này cái chết của Triệu Tiệp Dư thực sự không phải hoàng hậu gây nên? Hoàng hậu chỉ nhận định là Bùi Nguyên Ca, hoặc là muốn mượn cơ hội đổ tội cho Bùi Nguyên Ca? Nếu là như thế, vậy phải giúp Bùi Nguyên Ca rửa đi tội danh, tìm ra hung thủ chân chính!
Hoàng đế chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm xác chết Triệu Tiệp Dư, cũng không thèm nhìn tới bên này, dường như toàn bộ tinh thần đều tập trung ở trên cái chết của Triệu Tiệp Dư, chỉ có lúc nghe được lời thái hậu nói, trong đôi mắt hiện lên một chút mờ sáng khó có thể phát hiện.
Mà vệt ánh sáng này lại không tránh được ánh mắt Bùi Nguyên Ca, nàng vội vàng cúi đầu, càng xác định suy đoán lúc trước. Quả nhiên là hoàng thượng âm thầm phái người thông báo thái hậu! Hoàng hậu một lòng muốn đổ tội nàng, hoàn toàn trừ bỏ Bùi Nguyên Ca,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-vo-song/288848/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.