"Sau đó thì sao?" Lưu Quảng Chi mắt tối lại, nhìn chằm chằm vào ta: "Ngươi muốn đi báo cáo với phụ thân, hay định lấy chuyện này để đe dọa ta?"
Ta xoa cổ tay đỏ lên, nhíu mày nhìn hắn: "Ta muốn nhắc ngươi, nếu ta thực sự gả vào Tô gia, người có quan hệ thân thiết với Tô gia chỉ có phụ thân và Hoài Quang. Đến lúc đó, ngươi sẽ thực sự không còn chút cơ hội nào."
Lưu Quảng Chi trầm mặc, nhíu mày suy nghĩ kỹ lưỡng, rõ ràng là đã tiếp thu lời ta nói.
Vì vậy, ta tiếp tục: "Từ khi ngươi bắt đầu học, ngoài việc học với thầy, ngươi được nuôi dạy bên cạnh ta. Ta là người thầy đầu tiên của ngươi, khi ta quản lý nhà cửa, đã dạy ngươi cách cân bằng mọi thứ, thu hút lòng người. Ngươi đã dùng những bài học đó để kéo bè kết đảng ở trường, hễ ai giỏi hơn hay không muốn hợp tác với ngươi, ngươi sẽ dẫn theo tay chân của mình để bắt nạt và chèn ép họ."
Nói đến đây, ta nở nụ cười châm biếm: "Những năm qua, những chuyện ngươi gây ra toàn là ta phải đi xin lỗi thay ngươi. Ta biết rõ ngươi là người như thế nào, ngươi không chịu được ai giỏi hơn ngươi, ngươi sẽ không muốn thấy Lưu Hoài Quang dựa vào Tô gia để đứng vững trong phủ Thái Sư."
Nghe đến đây, Lưu Quảng Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, bị ta nhìn thấu tâm tư, ánh mắt hắn dần dần hiện lên sự hung ác.
Nhưng ta không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng trầm trầm: "Bây giờ, ta có thể vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-truong-nu-mac-ke-roi-mong-nam-suong/529360/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.