Phụ thân sợ rằng một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến Lưu Cẩm Châu bị hại bên ngoài, vì lý do này, dù Lưu Cẩm Câu có chí tiến thủ, hắn vẫn bị giữ lại nhà thêm nửa năm.
Dù sao, con nhà quan vào quân ngũ cũng phải bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất, nếu có người muốn nhắm đến hắn, trong quân đội không đến mức mất mạng, nhưng bị thương tật suốt đời cũng không phải chuyện hiếm.
Lưu Cẩm Châu rất thất vọng, suốt ngày đóng cửa trong viện, có vẻ như đang cạnh tranh với ta để trở thành kẻ lười biếng nhất phủ.
Gần đây thời tiết ngày càng nóng bức, mùa hè năm nay khác hẳn mọi năm, oi bức khiến người ta không thể ở trong nhà.
Ta và các tỳ nữ suốt ngày trốn dưới bóng cây bên hồ trong viện, mỗi người một góc, không ngừng quạt, chỉ thiếu việc mở miệng thở ra hơi nóng.
"Nghe nói Hoàng Châu gặp hạn hán, hồ sen mỗi năm giờ đã khô cạn, đất nứt nẻ ba tấc." Tô Nhi nằm trên lan can lương đình, buồn bã kể về những gì nghe được trong phủ hôm nay.
"Kinh thành cũng nóng không chịu nổi, nghe nói giếng nước dùng để giữ lạnh đã khô gần hết, giá đá bên ngoài đã tăng gấp nhiều lần, sợ rằng trong phủ không thể cung cấp đá cho từng viện nữa."
Dung Nhi lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng.
"Không phải Uyển Tình đã đem một lô trang sức đi cầm để bổ sung cho quỹ, sổ sách hẳn đã được bù đắp, sao nghe vẫn thấy thiếu trước hụt sau thế?" Ta ngừng tay, nửa chừng quạt, ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-truong-nu-mac-ke-roi-mong-nam-suong/529375/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.