Ta dẫn ngươi vào bên trong xem một chút.
Chỉ một câu bình thường thản nhiên mà lại làm cho đôi mắt nhỏ của Minh Trạm đột nhiên toát ra vài phần nóng cháy, tiểu tâm can cũng liên tục thình thịch nhảy múa loạn nhịp.
Ấy cha, tuy rằng Minh Trạm cảm thấy chân của mình vẫn còn một chút khó chịu, bất quá nếu Phi Phi nhà hắn thật sự kiên trì thì hắn chỉ đành xuất ra năng lực trượng phu của mình mà thôi, nhất định phải thỏa mãn Phi Phi nhà hắn thì mới được.
Trong lòng của Minh Trạm như ngựa phi, nghĩ đông nghĩ tây, thỉnh thoảng lại ngây ngô cười ha ha vài tiếng, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi nói, “Lê Băng Trần Thịnh, các ngươi ở lại bên ngoài đi.”
“À, đúng vậy.” Minh Trạm liếc nhìn hai tên thị vệ của mình bằng ánh mắt thật không biết điều gì hết trơn, “Các ngươi đi xem xung quanh cho đại khai nhãn giới đi, đi đi, theo tiểu Diêu Quang đi uống cái gì một chút cũng được, ở đây ta không cần các ngươi hầu hạ. Ở địa bàn của mình thì làm sao có chuyện gì xảy ra cho được? Đi đi.” Quay đầu mỉm cười như hoa đối với Nguyễn Hồng Phi, “Chúng ta nhanh chân đi vào bên trong đi.”
Nguyễn Hồng Phi thở dài, tại sao cái gì mà qua miệng của tiểu Minh ù cũng đều trở nên đáng khinh như vậy nhỉ.
Minh Trạm sinh ở Vương phủ, người sinh trưởng trong hoàng cung tự nhận là ngày thường ăn uống nghỉ ngơi đều là nhất đẳng hưởng thụ. Giờ khắc này hắn vẫn phải tỏ vẻ ngưỡng mộ đối với phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350052/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.