Phượng Minh Thụy tự mình tiến đến Trấn Nam Vương phủ, cùng Minh Trạm cáo biệt.
Phượng Minh Thụy vẫn hé ra khuôn mặt lạnh như trước, “Nghĩ tới nghĩ lui, ta chẳng có tài gì, lại không có đức. Phụ hoàng ở bên ngoài, ta cũng không có bản lĩnh phân ưu về chuyện quốc sự, chỉ có một việc, dù sao cũng phải nhờ ngươi thì mới yên tâm.” Không đợi Minh Trạm hỏi, Phượng Minh Thụy đã nói thẳng, “Ta chỉ có một trưởng tử, nay ta đã đưa Ngụy thị và hài tử trở về Thừa Ân Hầu phủ. Ta muốn đến Trấn quốc tự cầu phúc cho phụ hoàng, vì tình huynh đệ của chúng ta, ngày sau hy vọng ngươi quan tâm nhiều đến mẫu tử bọn họ.”
“Tứ hoàng huynh, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn lên chùa?” Các hoàng tử muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm, ngươi đến Trấn Nam Vương phủ báo cáo là có ý gì? Minh Trạm cười khổ, “Tứ hoàng huynh, ngươi hãy nghĩ đến cảm thụ của nhị hoàng huynh đi.”
Mi tâm của Phượng Minh Thụy vẫn lạnh lẽo, “Ta không cần phải nghĩ đến, nay hắn vẫn chưa là thái tử, cũng không phải là Hoàng thượng. Hắn là hoàng tử, ta cũng là hoàng tử, chẳng qua ta không có bản lĩnh tru sát huynh đệ như hắn mà thôi!” Người khác hoài nghi Minh Trạm, nhưng Phượng Minh Thụy lại không nghĩ như vậy. Minh Trạm là người của Trấn Nam Vương phủ, chưa kể đến Minh Trạm vốn thông minh, cho dù hắn bất chợt bị thay bằng cái đầu heo thì hắn cũng sẽ không bức tử hoàng tử! Nay là Phượng Minh Lan cầu hắn, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350137/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.