Quyết định ở lại đế đô của Minh Trạm làm cho đám người Phạm Duy đều đen mặt, trong khi Lê Băng vẫn như cũ.
Ban đêm Phạm Duy khuyên nhủ Minh Trạm, “Điện hạ, Vân Nam đang chờ điện hạ quay về chủ trì đại cục, cho dù quận chúa có năng lực thì cũng chỉ là nữ nhân.” Nghĩ đến người nọ suýt nữa đã bắt mình ở rể, Phạm Duy vẫn hơi khách khí một chút, “Với lại cũng không thể phiền toái quận chúa mãi như thế. Thừa Ân Hầu cũng không chắc chắn Vương gia ở nơi nào, mật thám của Trấn Nam Vương phủ chúng ta cũng không ít, có thể điều tra nghe ngóng tung tích của Vương gia. Cần gì phải dây dưa ở đế đô, thần, thần thật sự lo lắng cho an nguy của điện hạ.”
Ngụ ý của Phạm Duy là, ngài bị Thừa Ân Hầu làm cho mê muội rồi ư? Người nọ có điểm nào tốt cơ chứ, tuổi thì già như thế, cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhiều lắm thì chỉ tính là khá được, ngài cần gì phải ở lại? Ngài bị điên rồi sao?
Phùng Trật cũng nói, “Điện hạ, thần cũng nghĩ điện hạ nên vì đại cục mà xuất phát đi.” Đại cục đương nhiên là chỉ Vân Quý, hiện tại cơ hội đã chín muồi, đừng để kẻ khác chiếm mất lợi ích.
Minh Trạm đang lột hạt sen, đầu ngón tay bám một màu xanh nhàn nhạt, hạt sen tròn tròn mập mạp rơi xuống cái chén nhỏ. Đợi bọn họ nói xong, Minh Trạm bỏ hạt sen xuống bát rồi phủi phủi màu xanh nhạt trên đầu ngón tay, thản nhiên nói, “Ta và phụ vương không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tu-nan-vi/1350158/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.