"Ngươi đang làm gì đấy?!"
Doãn Mạch một bước vọt tới, một phen nắm lấy áo của lão già nọ, lão già kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Doãn Mạch!"
Thẩm Ngọc Lam lập tức giận dữ gầm lên.
Doãn Mạch kinh ngạc một chút, đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời mở to.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Lam hung hăng rống hắn như vậy.
"Doãn Mạch, buông tay ra.
Vị này là chỉ huy vận chuyển lương thảo của Nam Sở, Lý đại nhân." Thẩm Ngọc Lam vừa giới thiệu với Doãn Mạch, vừa cung kính lễ độ thi lễ với Lý đại nhân, "Lý đại nhân, xin lỗi đã mạo phạm ngài, Ngọc Lam ở trong này bồi tội với ngài, tự phạt ba chén."
Dứt lời, Thẩm Ngọc Lam bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.
"Ngọc Lam?" Doãn Mạch mờ mịt không hiểu.
Thẩm Ngọc Lam đây là bị làm sao vậy?
"Doãn Mạch, ngươi còn không mau buông tay?" Thẩm Ngọc Lam tự phạt ba chén xong, dùng sức đẩy Doãn Mạch ra, cẩn thận giúp Lý đại nhân sửa sang lại vạt áo hỗn loạn một chút.
"Ai da, vẫn là ông chủ Thẩm hiểu đạo lí..." Lý đại nhân híp mắt cười rộ lên, một tay nâng cằm Thẩm Ngọc Lam, tay kia véo một cái lên mông của Thẩm Ngọc Lam.
Thấy một màn như vậy, cả người Doãn Mạch như bị châm đốt, nội lực cường đại bộc phát ra, cả phòng nhất thời tựa như bốc cháy, nóng đến độ Lý đại nhân ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không biết Doãn Mạch, nhưng cũng từng nghe nói qua về Doãn Mạch.
Dù sao Doãn Mạch cũng từng đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173684/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.