Có hình ảnh lần đầu hắn và Đoan Mộc Ly quen biết ở thanh lâu của Lệ thành; có hình ảnh quân đội hai bên của hắn và Đoan Mộc Ly giao chiến chém giết ngươi chết ta sống; có hình ảnh hắn uống rượu độc không chết, quỳ xuống cầu xin Đoan Mộc Ly cho hắn một cái thống khoái; có hình ảnh hắn bị Đoan Mộc Ly cưỡng ép mua về, hầu hạ hàng đêm.
Có hình ảnh Đoan Mộc Ly trách phạt hắn...
Có hình ảnh Đoan Mộc Ly cứu hắn...
Còn có hình ảnh Đoan Mộc Ly bộc bạch với hắn...
Nhớ lại những hình ảnh trân quý nhiều không đếm xuể thêu dệt giữa hai người, bất luận là thống khổ đi chăng nữa cũng vẫn rất vui vẻ.
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, phát hiện có lẽ từ trước đến nay bản thân chưa từng thật sự hận Đoan Mộc Ly.
Sự tán thưởng và kính nể của hắn đối với Đoan Mộc Ly vĩnh viễn lớn hơn là hận.
"Ta yêu ngươi, Đoan Mộc Ly."
Triển Thiên Bạch mở mắt, nói ra ba chữ mà Đoan Mộc Ly luôn muốn nghe nhưng trước sau lại không nghe được.
Hai gò má trắng nõn nhuộm sắc ửng đỏ, Triển Thiên Bạch vốn định cúi đầu, nhưng hắn vẫn giương mi mắt lên, chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly.
Loại thời điểm này, hắn không thể thẹn thùng, không thể trốn tránh.
Đoan Mộc Ly thoạt nhìn thập phần kinh ngạc, vẻ mặt khó thể tin được, con ngươi màu đen mở lớn, bên trong có kích động, cũng có kinh hỉ.
"Tâm ý của ngươi ta nhận, cho nên ta cũng hi vọng ngươi có thể nhận lấy tâm ý của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173692/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.