"Đúng vậy." Triển Thiên Bạch gật đầu, biểu tình nghiêm túc, "Ta lên cỗ kiệu đó liền ngủ mất, cỗ kiệu đi từ vương phủ đến hoàng cung mất hơn ba canh giờ...!Muốn nói không phải có người dụng tâm kín đáo, ta thật sự không nghĩ ra còn có lí do gì khác nữa."
"Ừm..." Đoan Mộc Ly sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu.
"Hơn nữa, hai người Dạ Ưng cùng Dạ Tựu không từ mà biệt chạy ra khỏi hoàng cung, trong lúc này đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết."
Nếp nhăn giữa chân mày càng thêm sâu, Đoan Mộc Ly thì thào tự nói: "Giữa Nam Sở và Tháp Nhĩ...!Chỉ sợ phải có một trận ác chiến rồi."
Trái tim chợt co rút lại, Triển Thiên Bạch trầm mặc thật lâu, hít sâu một cái.
Chiến tranh...
Đoan Mộc Ly muốn lên chiến trường sao?
Ngón tay theo bản năng cong lên, giây tiếp theo, tay hắn đã bị Đoan Mộc Ly cầm lấy.
Mi mắt nhẹ nhàng giương lên, Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau.
Đoan Mộc Ly cái gì cũng không nói, chỉ ấn ý đưa tình chăm chú nhìn hắn.
Rõ ràng vẫn chưa khai chiến, Triển Thiên Bạch không hiểu sao lại có loại cảm giác sinh li tử biệt với Đoan Mộc Ly, nội tâm dấy lên từng đợt chua xót.
Hắn rất hi vọng bản thân có thể khôi phục nội lực! Trước lúc chiến tranh giữa Nam Sở và Tháp Nhĩ nổ ra, nếu như hắn có thể khôi phục nội lực, có phải có thể giúp Đoan Mộc Ly một tay hay không?
Trong giây lát, Triển Thiên Bạch cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Thân từng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173708/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.