Đám người Lý quản gia nghe Triển Thiên Bạch nói vậy nhất thời đều mừng rỡ.
"Không được!"
Giây tiếp theo, thanh âm của Lam Tẩm làm chấn động màng nhĩ Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Lam Tẩm, chỉ thấy Lam Tẩm sải bước đi tới, mặt không đổi sắc trước sau như một.
"Ngươi điên rồi sao Triển Thiên Bạch? Ngươi biết rõ, cho dù ngươi đi cầu xin Phạm Thừa tướng và Cao Tướng quân bọn họ cũng là làm chuyện vô bổ...!Bọn họ sẽ không vì có được ngươi mà bỏ qua cho vương gia, không bằng nói...!Chỉ cần vương gia biến mất, ngươi liền nhất định là của bọn họ."
Nghe thấy Lam Tẩm vô cùng nghiêm túc nói với mình như vậy, khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của Triển Thiên Bạch không chút gợn sóng sợ hãi.
Điều ấy hắn đã sớm biết.
Nhưng mà, nếu hắn khoanh tay chờ chết, chờ đợi Đoan Mộc Ly cùng cả vương phủ từ trên xuống dưới tất chỉ có kết quả tru di cửu tộc.
Hắn dự định đi gặp Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong...!Cũng chỉ là muốn tìm được chút dấu vết lưu lại từ trên người hai người, chỉ có điều...!Chỉ sợ rất khó toàn thân trở ra.
Họa vu cổ lần này, hiển nhiên là do Phạm Ninh và Cao Nam Phong một tay bày ra.
Muốn cứu Đoan Mộc Ly phải tìm được bằng chứng xác thực.
Nhưng mà...!Hình nhân nguyền rủa được tìm thấy trong phủ của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly hết đường chối cãi, Triển Thiên Bạch cũng là thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch thần sắc ngưng trọng, mặt mày rối rắm, Lam Tẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173743/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.