Tất cả những kẻ quyền quý của Nam Sở có mặt khi đó đều kinh hãi thất sắc.
Toàn bộ Nam Sở... Không, là cả đại lục, không một ai trong số bọn họ dám hành xử như thế với Ly vương gia.
"Đại nghịch bất đạo! Dám bất kính với vương gia!"
"Ly Vương gia, ngài mau giáo huấn cho tên bại tướng này một bài học!"
Từ trên người Đoan Mộc Ly tỏa ra khí tức sắc bén như đao, giống như một tòa băng sơn khiến toàn bộ người trong Di Hương viện bất động không dám nhúc nhích.
Đoan Mộc Ly lau nước miếng trên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch bỗng dưng thay đổi.
Triển Thiên Bạch tức khắc nín thở.
Hắn cảm tưởng như bị một con mãng xà thân mang kịch độc nhìn thẳng, đến động cũng không dám động.
"Triển Thiên Bạch... Ngươi có nghĩa khí lắm, bổn vương rất thích." Hắn nhếch môi. Trên khuôn mặt anh tuấn của Đoan Mộc Ly nở một nụ cười, nhưng nụ cười này trong mắt Triển Thiên Bạch lại có cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Trực giác nói cho hắn biết, Đoan Mộc Ly nhất định lại muốn giở trò gì đó.
"Ngươi nhìn đi, đêm nay ở đây có nhiều người như vậy, tất cả đều vì ngươi mà đến..." Đoan Mộc Ly vươn ngón trỏ chỉ lên ngực Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch tức khắc cắn môi dưới, cắn chặt đến nỗi môi bật máu.
"Chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin bổn vương, bổn vương sẽ bỏ tiền ra mua ngươi, từ nay về sau ngươi chỉ thuộc về một mình bổn vương. Bất quá..." Âm trầm từ tính giảm xuống mấy quãng tám trong hư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173983/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.