Tô Hồi ngồi khóc ở trong lòng Ninh Nhất Tiêu rất lâu.
Trong những năm lưu lạc ở bên ngoài, cậu đã sớm quen phải một mình đối mặt với cảm giác rơi xuống từ trên không trung, cậu đã quen việc mở to mắt nhìn bản thân mình bị nỗi tuyệt vọng bao vây, giống như là bị chôn sống mà cậu không thể làm gì được vào những lúc thế này.
Cậu vốn có thể tự tổn thương bản thân với một khuôn mặt không chút biểu cảm nào trong kì trầm cảm nặng.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại nắm chặt lấy tay của cậu, cho cậu rất nhiều sự khẳng định và tình yêu, cho cậu món quà mà hắn đổ mồ hôi tâm huyết ra làm, hắn nói đi nói lại với cậu rằng sự tồn tại của cậu rất có ý nghĩa.
Đầu óc của Tô Hồi vốn đã tràn đầy những câu từ lạnh băng băng kia, trong mấy phút ngắn ngủi mà đã nghĩ đến cái chết vô số lần, nhưng mà cậu nhìn xuống lại thấy chiếc vòng đeo trên cổ tay đang lập lòe ánh sáng, những suy nghĩ u ám kia lại đột nhiên dừng lại.
Cứ giống như là tìm thấy được một cơ hội sống sót trong mảnh u tối này vậy.
Nội tâm của cậu gần như bị giằng xé ra thành hai phần, một nửa đang tự ghét bỏ bản thân, vì yêu Ninh Nhất Tiêu nên mới định làm cho hắn ghét bỏ bản thân cậu đi, một nửa còn lại thì vẫn còn đang đấu tranh trong đau khổ vì cậu không nỡ để cho Ninh Nhất Tiêu phải buồn.
Cậu không thể nào nghĩ tới một thế giới như trong lời Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-chi-manhattanhenge/351401/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.