Trans + Beta: Tiêu Vân
Chương 2. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Tô Hồi cúi đầu nhìn bọt sữa nổi trên ly cà phê. Ý thức của cậu đang bị tách rời, hàm răng cứng lại chạm vào nhau, mãi cậu mới nói thành câu: “Em… sống rất tốt.”
Có lẽ bởi vì câu trả lời của cậu nghe hơi lạc đề, Ninh Nhất Tiêu cười một cái.
Nhưng hắn lại rất quen với dáng vẻ này của Tô Hồi, bởi vì trước đây cậu cũng như thế, trốn tránh, không có logic, đó là bởi vì bệnh. Sự thay đổi thế này làm cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy có một chút chút an toàn.
Trợ lí Carl nghe thấy sai lầm của khách sạn mình đặt thì cơm còn chưa ăn xong đã chạy tới đây, anh gọi điện thoại Ninh Nhất Tiêu không bắt máy thì liền chạy tới khách sạn, qua cửa sổ sát đất, anh ta vừa nhìn đã chú ý thấy Ninh Nhất Tiêu.
Điều khiến anh ta kinh ngạc là Ninh Nhất Tiêu lại đang cười. Làm việc bao lâu nay, anh ta chưa từng thấy tên cấp trên cuồng công việc ăn nói cẩn thận này lộ ra nụ cười như vậy, hắn giống như thay đổi thành con người khác vậy.
“Những năm nay làm gì thế?” Ninh Nhất Tiêu đang trong trạng thái thả lỏng.
Sự im ắng của Tô Hồi trở nên rất áp bức, tốn rất nhiều thời gian mới hoàn hồn, “… Chữa bệnh.”
Ninh Nhất Tiêu biết được thì gật gật đầu, hắn nhìn vào đôi mắt rũ xuống của cậu, lại hỏi tiếp: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.” Tô Hồi nói ra lời dối lòng, cậu quay mặt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-chi-manhattanhenge/351535/chuong-2.html