🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Mỳ.

Chương 42: Bất ngờ đụng chạm cơ thể – Giọng nói của anh trầm và êm dịu, tựa làn gió xuân ấm áp thì thầm bên tai, ngứa ngáy mà mê người.

Hôm sau, Thời Ngạo dậy sớm hơn thường lệ. Ngay khi cô mở cửa ra thì đã thấy Ngang Thấm ở bên ngoài phòng khách.

Dáng người anh cao lớn lại tuấn tú, giờ phút này đây lại đang cầm hành lý của A Nhĩ Sát từ tay Tha Á. Anh hơi nghiêng đầu, tầm mắt bất ngờ chạm phải mắt Thời Ngạo.

Thời Ngạo vô thức dời mắt đi. Ánh mắt thoáng hiện lên tia ngượng ngùng, đôi gò má ửng lên một màu hồng nhạt. Cô hắng giọng, tay vuốt lấy mái tóc rối của mình: “Chúng ta đi bây giờ à?”

Ngang Thấm đáp, giọng trầm thấp: “Ừm.”

Thời Ngạo ậm ừ, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về phía anh. 

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn xoáy vào cô, như muốn đọc thấu tâm can. Thời Ngạo sững người, tim đập loạn nhịp, đến khi Tha Á với chiếc ba lô vải bố xám trắng đi ngang qua, cô mới giật mình, vội vàng gãi đầu, lắp bắp: “Con đi lấy ví.”

Nói xong, cô vội vàng quay người, đóng sầm cửa phòng ngủ.

Khi cô biến mất, lông mày Ngang Thấm khẽ nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra một chút hoang mang khó nhận thấy.

Dì Tha Á đang bận rộn sắp xếp hành lý cho A Nhĩ Sát, không hề nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa Ngang Thấm và Thời Ngạo. Bà cẩn thận nhét đầy ba lô của A Nhĩ Sát thịt bò khô và váng đậu, rồi lại lấy thêm một chiếc cặp sách gần như mới, nhồi nhét các loại đặc sản khác của thảo nguyên.

Sau một đêm dài thấp thỏm trên tàu, A Nhĩ Sát đã mang 2000 tệ từ Ulanhot đến thảo nguyên. Tha Á lại cẩn thận nhét trả số tiền đó vào cặp sách của cậu. Hôm nay, khi trao túi cho Ngang Thấm, bà buột miệng hỏi: “Thời Ngạo có cùng con đưa A Nhĩ Sát đi không?”

“Có ạ,” Ngang Thấm đáp, giọng bình tĩnh, “Con đưa cô ấy đến Hulunbuir lấy ảnh cưới của Bảo Âm Đô Nhân.”

Dì Tha Á mỉm cười, định nói gì đó, nhưng lại thôi: “Ảnh rửa nhanh vậy à?”

Ngang Thấm đoán được ý dì Tha Á, anh rũ mắt xuống, bước ra ngoài: “Con đi cất hành lý.”

Dù chưa chính thức vào đông, thảo nguyên đã đón nhận nhiều trận tuyết lớn nhỏ. Trong sân nhỏ, tuyết đọng dày đặc, chưa kịp tan. Hơi lạnh từ dưới chân bốc lên, dì Tha Á ôm chặt hai tay áo, đứng trong tuyết, nhìn theo bóng dáng Ngang Thấm. Bà bất giác mỉm cười. Bỗng nhớ ra gói kẹo vừng quên đưa cho A Nhĩ Sát, bà lẩm bẩm vài câu tiếng Mông Cổ, rồi vội vã chạy vào phòng khách.

Cùng lúc đó, trong căn phòng bên cạnh.

Thời Ngạo bàng hoàng tựa vào khung cửa. Cô cảm nhận rõ nhịp tim đập thình thịch, và vầng trán nóng rực. “Có phải mình sắp ốm rồi không?” cô tự hỏi, rồi nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết đóng băng dày đặc, phản chiếu một mùa đông lạnh giá.

Phải chăng, sự thay đổi này không chỉ là do thời tiết, mà còn là do… chính bản thân cô?

Thời Ngạo lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ phức tạp. Cô không muốn phân tích tâm trạng mình, càng không muốn đào sâu những cảm xúc ẩn giấu. Cảm giác như thể, nếu cô thừa nhận bất kỳ dấu vết nào của Ngang Thấm trong lòng, cô sẽ hoàn toàn thua cuộc. 

Tiếng gọi thúc giục của Tha Á và A Nhĩ Sát từ ngoài cửa sổ kéo cô về thực tại, nhắc nhở cô về mục đích ban đầu. Cô lục lọi khắp nơi, từ dưới gối, trên giường, đến cả trong hành lý, nhưng chiếc ví tiền vẫn bặt vô âm tín. Khi cô gần như bỏ cuộc, đầu ngón tay chạm vào một vật cứng trong túi áo. Cô chợt nhớ ra, hôm qua, trước khi đến gặp Ngang Thấm, cô đã cẩn thận nhét ví vào chiếc quần áo định mặc hôm nay. 

Lúc đó, cô còn mường tượng đến một màn kịch. Lỡ như Ngang Thấm từ chối chở cô đến Hulunbuir, cô sẽ tìm Na Hà Nha mượn xe của bố chồng cô ấy. Thời Ngạo sẽ tự mình lái xe đến tận nhà ga Hailar trước, để tiện cho việc chế giễu anh.

Nhưng đời không như là mơ, khi đó anh lại đồng ý một cách nhẹ tênh, khiến cô cả ngày như kẻ mất hồn.

Thời Ngạo nhìn chiếc ví. Cô nghĩ đến những gì mình lên kế hoạch tối hôm qua mà tự giễu bản thân. Nụ cười cứ thế mà đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn.

Chờ đã, từ bao giờ mà cô lại để ý đến Ngang Thấm đến vậy?

Lúc chuẩn bị khởi hành, Tha Á vẫn không nỡ rời đi. Bà ghé vào cửa sổ xe, dặn dò A Nhĩ Sát cặn kẽ từng chút một. Nào là phải chú ý an toàn trên đường, không được ngủ say trên tàu, luôn để ý đến hành lý, không nói chuyện với người lạ, rồi còn nhờ A Nhĩ Sát hỏi thăm Vương Phương, và hứa rằng năm sau, khi xong việc trên thảo nguyên, bà sẽ quay lại Ulanhot để thăm mẹ con cậu.

Khi thấy Ngang Thấm đã nổ máy, Tha Á lại càng thêm sốt ruột. Bà nắm chặt tay A Nhĩ Sát, giọng nói nghẹn ngào: “Con ở Ulanhot phải làm việc thật tốt, cố gắng học hành để sớm hoàn thành việc học.” Lời còn chưa dứt, Tha Á, một người vốn vẫn luôn mạnh mẽ, đã bật khóc, nhưng bà vẫn cố gắng mỉm cười: “Ước nguyện lớn nhất của bố con là con có thể học hành tử tế, có được tấm bằng đại học.”

Ban đầu, A Nhĩ Sát còn nở nụ cười tươi tắn. Nhưng khi nghe cô mình đến bố, mọi ký ức đau buồn ùa về. Đôi mắt cậu ngấn nước. A Nhĩ Sát trịnh trọng gật đầu, giọng nói kiên định: “Cô yên tâm, con nhất định sẽ học tập thật tốt!”

Tha Á có vẻ như còn nhiều điều muốn nói, thế nhưng bà chỉ cười nhẹ. Bước chân khẽ lùi lại, lặng nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng trên đường quốc lộ.

Thời Ngạo ngồi trong xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Ngang Thấm. Gương mặt anh nửa sáng nửa tối, hàng mi khẽ động, môi mím chặt, vẻ mặt khó đoán.

Cô không khỏi suy tư, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.

Cô từng là cánh chim tự do, không vướng bận nỗi sợ chia ly. Bản thân cô có thể rũ bỏ mọi thứ, từ công việc hào nhoáng đến mối tình tan vỡ với Thời Việt. Những người bạn như Đức Bố, Ths Á, Tát Nhân Cao Oa và Ngang Thấm cũng không thể trói buộc bước chân cô.

Nhưng giờ đây, cô như một cái cây, rễ đã bám sâu vào mảnh đất thảo nguyên này, khiến cho cô nhận ra mình không thể dễ dàng rời đi nữa. 

“Anh Ngang Thấm…”

Thanh âm của A Nhĩ Sát như một sợi dây kéo Thời Ngạo thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, đưa cô trở về với thực tại. Cô không lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng dời mắt, hướng ra ngoài cửa sổ. 

Trong lúc trò chuyện cùng A Nhĩ Sát, Ngang Thấm vô tình ngước nhìn người phụ nữ qua gương chiếu hậu. Mái tóc mai dài che khuất gần nửa khuôn mặt thanh tú, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt. Vốn quen với sự ồn ào và náo nhiệt, dáng vẻ tĩnh lặng của cô lúc này khiến anh có chút không quen.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông chợt tối lại, ánh nhìn lặng lẽ trượt đi, như thể vừa chứng kiến một bí mật không nên thấy. 

Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh trên tỉnh lộ 202, ánh nắng ấm áp tràn ngập không gian, phản chiếu lấp lánh trên nền tuyết trắng xóa. Tiếng hát trong trẻo của chàng trai vang vọng, lan tỏa khắp cánh đồng tuyết bao la.

Từ nơi xa xôi đó.

Nỗi nhớ sẽ tìm về.

Trên thảo nguyên lộng gió.

Có ai đó trong tim.

Gió nhẹ thổi, xe chạy từ Tây Tô Mộc đến Hulunbuir, băng qua thảo nguyên bao la. Đàn dê bò tụ tập dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một cảnh tượng như tranh vẽ. Bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng người du mục cưỡi ngựa vụt qua, vó ngựa tung bọt tuyết trắng xóa.

Tiếng hát của A Nhĩ Sát làm dịu đi nỗi buồn chia ly, Ngang Thấm cũng không kìm được mà hát theo. Giọng anh trầm ấm, như gió xuân thổi qua tai, mang đến cảm giác ngứa ngáy dễ chịu. Thời Ngạo ngước lên nhìn Ngang Thấm, ánh mắt họ chạm nhau trong gương chiếu hậu. Ngang Thấm khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Thời Ngạo cảm thấy tim đập nhanh hơn, tai nóng bừng, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Trong sự bối rối, ánh mắt cô lướt qua gương mặt Ngang Thấm, rồi vội vã giả vờ nhìn đi chỗ khác. Bàn tay đặt trên đùi cô vô thức vuốt v3 lớp vải, như thể đang tìm kiếm một điểm tựa.

Ngang Thấm nhận thấy những cử động nhỏ bé của cô. Ánh mắt anh tối lại, nhưng anh vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, che giấu những cảm xúc đang sôi sục bên trong.

Bài hát kết thúc, A Nhĩ Sát vô thức liếc nhìn ra sau qua khe ghế. Cậu thấy Thời Ngạo đang nhìn mình, miệng mấp máy như muốn nói, nhưng lại thôi. Đôi tai cậu giờ đây đã đỏ ửng một mảng. Ba người chìm trong im lặng, mỗi người một tâm trạng riêng. Sau nửa tiếng, họ cũng đã đến nhà ga Hailar. Vì quy định không cho phép vào ga tiễn, hai người họ chỉ có thể đưa A Nhĩ Sát đến cửa kiểm tra an ninh. Ngang Thấm chỉ nói ngắn gọn “chú ý an toàn” rồi im lặng, không hề kích động như Tha Á. Còn phần Thời Ngạo, dù không quá gần gũi, cũng không thể phớt lờ ánh mắt chờ đợi của A Nhĩ Sát. Cô hắng giọng, vẫy tay: “A Nhĩ Sát, chúc em lên đường bình an, hẹn gặp lại em sau nha!”

Gương mặt A Nhĩ Sát từ từ đỏ lên, vẻ ngượng ngùng hiện rõ. Cậu lấy từ túi ra một tờ giấy ghi chú màu vàng úa, có vẻ như xé từ một cuốn sổ tay, với những đường răng cưa không đều ở mép giấy.

Mặt A Nhĩ Sát đỏ bừng như Quan Công, lúng túng đưa tờ giấy nhàu nhĩ về phía Thời Ngạo. “Cái này…ừm…” Cậu lắp bắp, cố gắng lắm mới thốt ra được vài từ rời rạc. Gãi đầu bối rối, cuối cùng A Nhĩ Sát cũng lấy hết can đảm, giọng nói vẫn còn chút ngập ngừng: “Đây là địa chỉ nhà em ởUlanhot… Nếu chị có dịp đến đó du lịch, có thể ghé qua tìm em, hoặc… hoặc gọi điện thoại cho em cũng được!”

Thời Ngạo sững người mất vài giây, rồi mới nhận ra ý định của cậu nhóc. Cô cố giấu vẻ mặt cứng đờ, gượng gạo mỉm cười: “Đương nhiên rồi!”

A Nhĩ Sát đáp lại bằng nụ cười ngây ngô, khiến Thời Ngạo càng thêm khó xử. Cô chỉ biết cười trừ, trong lòng thầm than vãn. Liếc nhìn Ngang Thấm bên cạnh, cô thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng điều gì đó khó đoán. Bất giác, cô cảm thấy có chút không tự nhiên.

Chẳng mấy chốc, đến lượt A Nhĩ Sát rời đi. Nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần sau cánh cửa đại sảnh, Thời Ngạo thở phào nhẹ nhõm. Cô quay người, định tìm Ngang Thấm, nhưng không ngờ lại va vào cánh tay anh.

Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, rồi vội vàng lảng tránh. Tiếng sột soạt của áo khoác vang lên, bàn tay cô vô tình chạm vào người anh, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa hai người.

Nhận ra điều gì đó, Thời Ngạo vội vã lùi lại một bước, giọng nói bất giác trở nên cao hơn: “Đi ăn thôi! Đi ăn cơm trước đi, sáng giờ chưa bỏ bụng thứ gì cả, tôi sắp ngất đến nơi rồi!”

Ở phía sau, trong đôi mắt đen của người đàn ông, dường như có một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đang rời đi, giọng nói trầm thấp: “Ừm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.