🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Mỳ.

Chương 38: Đưa A Nhĩ Sát về Tây Tô Mộc – A Nhĩ Sát sao ạ? Thằng bé mới 19 tuổi mà dì! Không được, không được đâu ạ. Con không thích tình chị em!

Trong tiệm mì nhỏ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người húp mì xì xụp. Ông chủ dùng chất giọng Mông Cổ chào hỏi khách quen bằng tiếng phổ thông. Nhiều lúc có vài thanh thiếu niên ăn mặc thời thượng đi ngang qua cửa, tranh cãi không ngừng về việc giữa Thái Y Lâm(1) hay là Tiêu Á Hiên(2),ai mới là nữ hoàng âm nhạc.

A Nhĩ Sát đói bụng cả đêm, chỉ quan t@m đến việc húp canh và ăn thịt. Không bao lâu sau đã hết bát mì, còn lại mỗi cặn canh. Đang định nói gì đó với Thời Ngạo, cậu ta ngẩng đầu lên, nhận thấy Ngang Thấm. Anh đang lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh mình, trong đôi mắt lạnh lùng kia, giờ phút này đây hiện lên vẻ dịu dàng.

A Nhĩ Sát cảm thấy cảnh này thật quen thuộc. Đây cũng chính là hình ảnh của bố cậu nhìn mẹ, vẻ mặt khi đó của bố cũng giống như vậy.

Khi xe chạy về đến Tây Tô Mộc, ráng chiều vừa mới kéo dài thành một đuôi nhỏ đầy sắc màu ung dung thả trôi giữa đường chân trời.

Sau khi ăn uống no nê, suốt cả dọc đường A Nhĩ Sát ngủ thiếp đi. Mãi cho đến khi đến nơi, Tha Á phải ra gọi dậy thì cậu mới chịu tỉnh. A Nhĩ Sát dụi đôi mắt mơ màng, ngốc nghếch gọi một tiếng “Cô”, trên mặt thoáng hiện ra nét ưu sầu. Có lẽ là trông Tha Á mang chút nét của bố mình, chạm hẳn đến tận đáy trái tim cậu. 

Tha Á vỗ vai A Nhĩ Sát: “Mệt lắm rồi hả con?”

A Nhĩ Sà lắc đầu, cười ngượng: “Không sao ạ, chỉ là do cả đêm con lo đầu lo đuôi nên mới không ngủ được thôi.”

Ánh mắt Tha Á ngập tràn nỗi xót xa. Gương mặt A Nhĩ Sát khiến bà nhớ đến người anh trai của mình. Đó là nỗi đau âm ỉ, không thể nào nguôi ngoai trong lòng bà.

Tháng mười một đến, tiết trời mỗi lúc một se lạnh. Gió heo may hun hút thổi, mang theo những hạt tuyết mỏng manh, đậu trên vai áo hai người. Đứng trò chuyện một hồi, Tha Á vội vàng mời mọi người vào nhà uống trà cho ấm.

Ngang Thấm dỡ hành lý của A Nhĩ Sát xuống khỏi xe, liếc nhìn Thời Ngạo rồi nói một cách trầm ngâm: “Tôi không vào trong đâu. Đàn gia súc trong nhà vẫn chưa được cho ăn.”

Ngay lúc A Nhĩ Sát định nhận lấy hành lý từ tay Ngang Thấm, cậu lại bị Tha Á chặn lại. Bà mỉm cười nói: “Tối nay đừng nấu gì hết, qua nhà dì ăn đi.”

Ngang Thấm sửng sốt, nhận thấy Thời Ngạo đứng bên cạnh xoa hai bàn tay lạnh ngắt. Anh khẽ dời mắt, vô thức gật đầu: “Dạ.”

Khi cô quay lại, mùi hormone ấm áp của đàn ông nhẹ nhàng lướt qua mũi cô. Thời Ngạo nuốt nước bọt, hàng mi dày khẽ run.

Bên tai truyền đến tiếng động cơ gầm rú, đợi đến khi Thời Ngạo kịp phản ứng, trên mặt tuyết trước mặt chỉ để lại một luồng khói đen. Ô tô nhỏ màu bạc của Ngang Thấm đã sớm chui vào hàng rào cách đó không xa. Dường như cô còn nghe thấy cả tiếng chó sủa, cô không khỏi than thở: “Nhất định là Ngao Đăng!”

Giọng nói của Tha Á vang lên bên tai: “Thời Ngạo, vào nhà nhanh lên con. Ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo lại cảm đấy!”

Cô thu hồi tầm mắt, trầm ngâm đáp: “Con về đây.” Đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm răng trên. Hương vị cháo sữa vừa mới uống cách đây không lâu vẫn còn đọng lại nơi góc lưỡi, ngọt ngào mà ấm áp.

A Nhĩ Sát là một cậu chàng siêng năng. Khi Tha Á bận nấu ăn, cậu ta chuyển ghế đẩu đến rồi ngồi cạnh Thời Ngạo. Vừa gọt khoai lang tây vừa kể những chuyện thú vị về khoảng thời gian làm nhân viên bán hàng ở Ulanhot.

“Em hay bị vậy đó, cả ngày không bán được cái TV nào là y như rằng phải ôm cả xấp tờ rơi chạy ra đường. Mà phát cũng chẳng ăn thua, người ta cầm được một lúc là vứt ngay. Sau em cũng chán, chẳng buồn phát nữa. Những lúc vắng khách thì em toàn ngồi đọc sách thôi.”

“Ông chủ em là người Đông Bắc(3),mà cứ đến mùa đông là chú ấy lại bay thẳng vào Hải Nam(4)! Giờ cửa hàng chỉ còn có em với thằng con trai chú ấy. Nó cũng trạc tuổi em, cũng nghỉ học luôn rồi.”

Mỗi lần nhắc tới việc học, khuôn mặt non nớt của A Nhĩ Sát lại lộ ra một chút khát khao. Cậu lẩm bẩm: “Em không giống cậu ấy đâu. Sau khi trả hết nợ cho gia đình rồi, em sẽ quay lại học tiếp.”

Tha Á cũng hưởng ứng: “Con phải đi học. Ông nội con đã vất vả cả đời chỉ để cho con vào đại học đó!”

Nghe thấy cô mình nhắc đến ông nội, A Nhĩ Sát lại rơi vào trầm tư. Bàn tay cầm dao gọt của cậu nhóc đông cứng giữa không trung. Sau một lúc lâu, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thời Ngạo: “Cô em nói chị là người thủ đô. Đó giờ em chỉ được ngắm thủ đô qua TV thôi. Ở đó, mua đông có lạnh giống như thảo nguyên bọn em không hả chị?”

Thời Ngạo suy nghĩ một chút. Cô gật đầu, sau lại lắc đầu: “Cũng gần như vậy. Vào mùa đông ở thủ đô cũng có gió lạnh. Nhiệt độ có khi hạ xuống tới tận âm hai mươi độ C. Nhưng nhiều năm nay, tuyết cũng không còn rơi ở thủ đô nữa. Chẳng bù với hồi chị còn bé, chị còn thấy tuyết rơi đến ngập cả đầu gối cơ.”

Cô nhớ năm đó mình mới có tám tuổi, mẹ cô thường bắt cô phải đi ngủ sớm. Thế nhưng Thời Ngạo lại vờ ngủ. Sau khi mẹ đi, cô chạy theo sau mẹ bằng dép lê, nào ngờ lại vấp phải tuyết cao đến gần nửa người mà ngã sõng soài.

Người nghe thấy tiếng cô khóc là mẹ của Thời Việt. Bà đau lòng ôm cô về nhà. Cả đêm hôm đó cô sốt cao không hạ, mẹ của Thời Việt đã ngồi đó chăm cô nguyên một đêm.

Có lẽ là từ lúc đó, Thời Việt đã bắt đầu không thích cô rồi nhỉ?! Khi nào cô cũng như âm hồn bất tán xuất hiện mọi nơi, cướp đi tình thương của mẹ dành cho anh ta. Mà lúc đó cô còn bé, cứ ỷ lại vào tình thương đó, đến tận khi lớn lên làm cô cảm thấy bối rối trước trái tim cũng như là lòng biết ơn của mình.

“Với cả, hồi em còn ở trên tàu. Em cũng gặp được một anh đến từ thủ đô đó chị.”

Giọng nói của A Nhĩ Sát vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ vu vơ của Thời Ngạo. theo bản năng, cô hỏi: “Vậy à?”

“Dạ.” A Nhĩ Sát gật đầu: “Anh ấy có nói với em rằng ở thủ đô có rất nhiều cơ hội làm việc. Đợi em tốt nghiệp đại học xong xuôi, em sẽ đến thủ đô một lần. Chắc chắn là sẽ tốt hơn so với thảo nguyên vạn lần.” Cậu tò mò nhìn về phía Thời Ngạo, trong mắt lóe lên tia sáng: “Đúng không chị?”

Thời Ngạo lại không cho như thế là đúng: “Chị thì lại thích thảo nguyên hơn đấy. Ở đây tự do, cảnh lại còn đẹp.” Có lẽ là do các mối quan hệ ở thành phố không thật lòng, không phải là thứ mà những người trẻ ở thảo nguyên có thể quen được.

Tha Á cắt khoai tây thành sợi. Bếp lò đang đun một mẻ trà sữa mới, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn. Bà nghiêng đầu ra, trêu ghẹo nói: “Thế sao con không ở lại đây luôn đi nè! Nếu như con ở lại, mỗi ngày dì sẽ nấu trà sữa cho con uống! Còn có cả, Ngang Thấm nhà dì, rồi A Nhĩ Sát đồ nữa. Có đứa nào không tốt đâu, tùy con chọn cả đấy!”

Tha Á thuận miệng trêu một câu thôi. Ấy vậy mà vành tai của A Nhĩ Sát lại trở nên đỏ lựng. Cậu nhóc cười ngây ngốc thành tiếng, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Thời Ngạo.

Ánh mắt tr@n trụi của cậu nhóc mới lớn khiến cho Thời Ngạo hoảng hồn, cô lúng túng ho khan. Trả lời đại cho xong: “A Nhĩ Sát sao ạ? Thằng bé mới 19 tuổi mà dì! Không được, không được đâu ạ. Con không thích tình chị em!”

Thời Ngạo né tránh ánh nhìn, giả vờ nhặt khoai tây trên mặt đất lên, chắt nước lọc ra ngoài rồi lại dùng thêm một lần nước khác để rửa sạch. Thời Ngạo nói với A Nhĩ Sát: “Em vừa mới bảo là tốt nghiệp xong sẽ đến thủ đô hả? Có thể đó, đến lúc đó thì liên lạc với chị, chị sẽ bảo kê em!”

A Nhĩ Sát gãi đầu, mặt đỏ lên: “Vậy có được không ạ?”

Thời Ngạo rửa sạch khoai tay rồi bưng đến trước mặt Tha Á, thốt lên: “Đương nhiên rồi! Em là em trai của Ngang Thấm, vậy thì cũng là em trai của chị thôi!”

Bếp lò truyền đến tiếng nước sôi sùng sục. Tha Á đang giở nắp nồi lên, rắc thêm một ít muối vào trong nồi. Vừa nghe cô nói thế, bà mỉm cười nhìn về phía Thời Ngạo, trong mắt bà ngập tràn ám muội. Bấy giờ, Thời Ngạo mới ù ù cạc cạc nhận ra là hình như câu nói vừa nãy của mình có gì đó hơi sai, vội vàng không ngừng giải thích: “Ý của con là….chính là….”

Một cô gái luôn lanh lợi trong lời nói như Thời Ngạo đột nhiên nghẹn lời. Trong chốc lát không biết nói gì thêm nữa. Sau một lúc lâu, cô đành qua loa cho lấy lệ: “Ây cha, dù sao thì chị cũng sẽ bảo kê em!” Hai bên gò má của cô nóng bừng, nét mặt có chút hơi ất tự nhiên. Cô cố gắng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tha Á mà nhìn ra một mảng đen tối bên ngoài cửa. Thời Ngạo đành lảng sang chuyện khác: “Chị nghe nói mọi người ở đây đều được học cưỡi ngựa, thật sao?”

Dường như bình thường A Nhĩ Sát cũng thường hay bị hỏi mấy câu như vậy, cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ cười ngây ngô: “Em không biết cưỡi ngựa.”

Thời Ngạo ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to: “Thật sao?”

A Nhĩ Sát gật đầu rồi ngượng ngùng “dạ” một tiếng. Cách đó không xa truyền đến giọng dịu dàng của Tha Á: “Từ bé cơ thể của A Nhĩ Sát đã ốm yếu liên miên, mẹ của thằng bé không cho nó học cưỡi ngựa. Còn em gái thằng bé, từ nhỏ đã đi theo bố mà học nên mới biết.” Trong lúc mọi người đang trò chuyện, bên ngoài sân vọng lại tiếng chó sủa. Lúc đầu còn bé, nhưng về sau thì mỗi lúc một gần. Tha Á buông việc trong tay xuống, cười nói: “Chắc là Ngang Thấm đến rồi đó!”

Thời Ngạo theo thói quen giương mắt lên nhìn. Ánh đèn vàng mờ ảo tỏa sáng sau đỉnh đầu của anh. Cô ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, trên tay còn cầm tép tỏi chưa bóc vỏ. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.

Thời Ngạo sững sờ trong giây lát, má cô vô thức nóng bừng cả lên. Trái tim của Thời Ngạo hẫng đi mất một nhịp, rồi lại đập liên hồi. Từ tận trong đấy trái tim dần có một thứ tình cảm nào đó lạ lùng, khiến cho cô không khỏi hoang mang. Thời Ngạo trố mắt nhìn Ngang Thấm chăm chú chừng vài giây, mãi cho đến khi đôi mắt của anh rũ xuống.

Chú thích: 

  1. Thái Y Lâm: nữ ca sĩ, vũ công nổi tiếng người Đài Loan. Thái Y Lâm từng đạt giải thưởng Nữ ca sĩ hát nhạc Hoa xuất sắc nhất tại lễ trao giải Golden Melody Awards lần thứ 18 và giải Ca khúc xuất sắc nhất của năm tại Lễ trao giải Golden Melody Awards lần thứ 24.
  2. Tiêu Á Hiên: nữ ca sĩ nổi tiếng người Đài Loan, một trong những nghệ sĩ toàn năng và lôi cuốn nhất Trung Quốc. Là thiên hậu (diva) hàng đầu châu Á.
  3. Đông Bắc: Vùng Mãn Châu của Trung Quốc bao gồm các địa phương Hắc Long Giang, Liêu Ninh và Cát Lâm. Miền này phía tây giáp Hoa Bắc, phía bắc giáp Nga, phía đông giáp Nga, Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên ở miền Bắc Triều Tiên, phía nam trông ra vịnh Bột Hải. Đông Bắc Trung Quốc còn gọi là Quan Đông vì trước đây, từ miền này muốn vào vùng Hoa Bắc phải đi qua Sơn Đông Quan trên dãy Vạn Lý Trường Thành.
  4. Hải Nam: tỉnh cực nam của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Năm 2018, Hải Nam là tỉnh đông thứ hai mươi tám về số dân, đứng thứ hai mươi tám về kinh tế Trung Quốc với 9,1 triệu dân, tương đương với Honduras và GDP danh nghĩa đạt 483,2 tỉ NDT (73 tỉ USD) tương ứng với Myanmar. Hải Nam có chỉ số GDP đầu người đứng thứ mười bảy, đạt 51.955 NDT (tương ứng 7.851 USD).
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.