Một mình Rachel đứng trước cửa nhà che máy bay mờ tối trên đảo Wallop và cố nhìn xuyên qua bóng tối bên trong. Tưởng như cô đang ở ngưỡng cửa một thế giới khác. Luồng gió mát phả ra từ vùng tối sâu hun hút bên trong ngôi nhà, như thế ngôi nhà to lớn này đang hít thở vậy.
- Có ai không? - Cô hỏi to, giọng hơi run run.
Im lặng.
Càng bối rối hơn, Rachel bước qua cánh cửa. Mắt chưa thể quen ngay với bóng tối, và trong chốc lát Rachel không nhìn thấy gì hết.
- Cô Sexton phải không ạ? - Một giọng nam giới vang lên, chỉ cách cô có vài mét.
Rachel giật mình, quay về phía giọng nói. - Vâng, tôi đây.
Lờ mờ hiện ra bóng một người đàn ông.
Dần quen với bóng tối, Rachel thấy mình đang đứng trước mặt một anh chàng trẻ trung, quai hàm bạnh, mặc bộ đồ bay của NASA. Cơ thể anh ta săn chắc và vạm vỡ, ngực nở.
- Tôi là cơ trưởng Wayne Loosigian - Anh ta nói - Tôi xin lỗi đã làm cô giật mình. Trong này hơi tối. Tôi chưa kịp mở cửa chính.
Rachel chưa kịp nói gì, anh ta đã tiếp lời:
- Tôi rất hân hạnh được làm phi công cho cô sáng hôm nay.
- Phi công à? - Nãy có người đã làm phi công cho tôi rồi. Tôi cần gặp Giám đốc.
- Vâng, thưa cô, tôi được lệnh đưa cô đến gặp ông ấy ngay bây giờ.
Tưởng như những lời ấy lơ lửng trong không trung một lúc rồi mới lọt vào tai Rachel. Cô cảm thấy mình bị lừa. Hoá ra cô vẫn còn phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-doi-lua/2104185/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.