Mùa đông chớp mắt đã đến, Xương Bình năm thứ hai mươi bảy, tháng chạp.
An Tây đại tuyết phủ trắng trời.
Nhưng nơi sa mạc cách bắc trăm dặm vẫn giữ nguyên hơi ấm, như chẳng hề bị rét lạnh quấy nhiễu.
Đêm khuya tĩnh lặng, Mộ Tiểu Tiểu dập đèn, buông rèm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bất chợt, tấm màn vừa rủ xuống liền bị ai đó vén lên. Một bóng người mảnh khảnh lăn nhanh vào trong.
"Là ta, a tỷ."
Diệp Chiếu vận y phục dạ hành, một tay che miệng Mộ Tiểu Tiểu để ngăn tiếng kêu, tay còn lại đưa ra, lặng lẽ phô bày đoạn tơ hồng trên cổ tay.
Giây lát, nàng kéo mặt nạ da người xuống.
Cát bụi theo gió đêm tràn vào qua ô cửa sổ khép hờ, làm lay động bức rèm, khiến ánh đèn trên tường chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Ánh sáng yếu ớt, hắt lên khuôn mặt nàng, mơ hồ mà mỏng manh.
Thế nhưng Mộ Tiểu Tiểu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
Là muội muội của nàng. Là tiểu cô nương mà nàng từng cứu khỏi miệng sài lang, từng kéo ra khỏi vũng bùn phong nguyệt, vẫn trong sạch như một đóa sen.
"A Chiếu!"
Mộ Tiểu Tiểu ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào bật khóc.
Mười mấy năm bị cầm tù, nàng chưa từng có một ngày sống như con người.
Vì không muốn trở thành gánh nặng của Diệp Chiếu, không muốn để ai cảm thấy mình là ràng buộc của muội muội, Mộ Tiểu Tiểu chưa bao giờ dành cho nàng một sắc mặt ôn hòa.
Chỉ luôn là những lời nói chua chát, là ánh mắt lạnh lẽo, là vẻ bễ nghễ xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-sat-phong-ly-thoai/2701921/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.