🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm sau khi Tiêu Yến dẫn binh tiến về Tây Bắc, do chiến sự căng thẳng, Hoàng hậu đã đề nghị triều đình tạm thời giao quyền chấp chính cho Hoắc Đình An.

Một số thuộc hạ của Tần Vương phủ từng lén đến Tương Vương phủ vào ban đêm, nhưng Tương Vương sau khi cùng vương phi trở về phủ lại giữ thái độ như trước, không muốn can dự vào chính sự. Dù sao thì trên vai hắn cũng không gánh trách nhiệm gì, ngoài tước vị ra, hắn không giữ chức quan nào trong triều, nên quần thần cũng chẳng thể nói gì nhiều.

Nhiều lần, Hoắc Đình An đã đề xuất tuyển chọn một số thành viên trong tông tộc họ Triệu để bổ sung vào những vị trí trống trong triều đình.

Trận tranh đấu giữa Sở Vương và Tần Vương trước đây, thoạt nhìn chỉ khiến các phủ tổn hại nguyên khí, nhưng thực tế Tần Vương vẫn ổn, trong khi Sở Vương lại rơi vào tình cảnh khó khăn. Không chỉ bị giam lỏng một lần nữa, hắn còn phải chờ Hoàng thượng tỉnh lại để định đoạt số phận.

Cùng với việc Tuân Chiêu Nghi chịu tội, Tuân Giang – người từng giữ chức Diêm Thiết Tư – cũng hoàn toàn thất thế, khiến cả gia tộc Tuân thị gần như tan rã. Những kẻ từng ủng hộ Sở Vương, như Từ Lâm Mặc, giờ đây đều im lặng rút lui, viện cớ bệnh tật để đóng cửa phủ. Vì vậy, nhiều chức vị trong triều đình trở nên trống vắng, cần người thay thế.

Hơn nữa, tình hình chiến sự ở Tây Bắc ngày càng nguy cấp, khiến văn võ bá quan không thể không chấp nhận đề xuất của Hoắc Đình An.

Như vậy, sau bảy năm kể từ Xương Bình năm thứ bảy, tức hai mươi mốt năm kể từ ngày bị thất thế, gia tộc họ Triệu của tiền triều lại một lần nữa bước vào triều đình, tiếp nhận chức quan, được phong hầu, bái tướng.

Lúc ấy, vào tháng mười một năm Xương Bình thứ hai mươi tám, tiết trời Lạc Dương vẫn kéo dài những cơn gió thu se lạnh và mưa thu dai dẳng không dứt.

Từ khi thiên tử trúng độc hôn mê đến nay đã gần hai tháng, tình hình vẫn chưa có dấu hiệu khả quan.

Các triều thần dù lo lắng bất an, nhưng khi thấy Hoắc Hầu chủ trì triều chính với phong thái vững vàng như năm nào, Hoàng hậu quản lý hậu cung ổn định hài hòa, cùng với tin tức chiến thắng từ biên cương do Tần Vương báo về, họ phần nào yên lòng. Vì chiến sự chưa hoàn toàn thuận lợi nên ngày mùng tám tháng mười một, Hoắc Đình An đã vận chuyển hai vạn vũ khí từ kinh đô và vùng lân cận để tiếp viện cho Tần Vương điện hạ.

Thế cuộc dần ổn định, Lạc Dương phồn hoa, văn võ bá quan cũng bớt lo lắng.

Nhân lúc tình hình tạm lắng, Hoàng hậu liền đưa tin tức của Tiêu Yến đến Tần Vương phủ để báo tin chiến thắng.

Trước đó, Tiêu Yến đã gửi gắm mẹ con Diệp Chiếu cho bà, thêm vào đó, Tô Hợp vẫn phải túc trực chăm sóc Hoàng đế. Việc qua lại giữa hoàng cung và vương phủ ngày một vất vả, Hoàng hậu quyết định đưa Diệp Chiếu cùng Tiểu Diệp Tử vào cung ở hẳn để tiện bề chăm sóc.

Việc có nên vào cung hay không, Diệp Chiếu cũng trăn trở mấy ngày mới quyết định được.

Ban đầu, nàng lấy lý do sợ làm phiền Hoàng hậu mà từ chối. Sau đó, lại vin vào việc Tiểu Diệp Tử còn nhỏ, chưa hiểu quy củ để khéo léo thoái thác. Thậm chí, nàng còn đề nghị đưa Hiền phi vào vương phủ tạm trú để tránh vào cung.

Khi nhắc đến chuyện Tô Hợp chữa bệnh cho Hoàng đế, nàng liền nói rằng bản thân chỉ cần khám bệnh định kỳ bảy ngày một lần, không cần hắn phải vất vả lui tới thường xuyên.

Tóm lại, nàng tìm đủ mọi cách để từ chối.

Hoàng hậu suy nghĩ một thoáng rồi nhẹ nhàng nói:

“Nếu vậy, cứ để Tô Hợp hồi phủ, toàn tâm chăm sóc ngươi. Còn phụ hoàng, bên cạnh đã có cả Thái Y Viện lo liệu.”

Không ngờ, nghe đến đây, Diệp Chiếu lập tức lắc đầu, nghiêm túc đáp:

“Mọi chuyện vẫn nên lấy phụ hoàng làm trọng.”

Nói xong, nàng đành phải khẽ giọng đồng ý đưa con vào cung.

Hoàng hậu quan sát nàng, rõ ràng thấy trong ánh mắt thoáng qua một tia buồn bã, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Thế là, chuyện vào cung được định đoạt.

Không ngờ, đúng vào ngày này, Diệp Chiếu lại bắt đầu tìm cách thoái thác.

Mật thám hồi báo Hoàng hậu rằng, sáng sớm hôm nay, Tương Vương phi đã đến Tần Vương phủ.

Chỉ nửa canh giờ sau, nàng ta rời đi, nhưng lại kéo theo Trường Nhạc quận chúa, dường như muốn đưa đi cùng.

Trong lúc giằng co, cảm xúc dường như mất kiểm soát, khiến giọng nói trở nên lớn hơn bình thường. Nàng ta vừa chạy ra khỏi phủ vừa lớn tiếng quát mắng:

“Nếu ngươi không chịu nghe lời, muốn tìm cái chết thì cứ việc! Nhưng đừng làm hại đến hài tử…”

Tần Vương phi vì nóng ruột giữ con nên không kìm được mà ra tay đánh Tương Vương phi, giành lại nữ nhi rồi vội vã đóng chặt cửa phủ.

Tại Chiêu Dương Điện, Hoàng hậu cầm chén trà, lặng lẽ suy tư.

Lư Chưởng sự lên tiếng:

“Nương nương, hành động của Tương Vương phi e rằng là do Tương Vương sai khiến. Có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó. Chúng ta có cần chuẩn bị trước không?”

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, trầm ngâm giây lát rồi bình thản phân phó cung nhân:

“Hãy tiếp đón mẹ con Tần Vương phi vào cung một lần nữa.”

Cung nhân lĩnh mệnh rời đi.

Ngày hai mươi tháng mười một, Diệp Chiếu đưa Tiểu Diệp Tử vào cung.

Lúc ấy vừa chạng vạng, trời cao trong trẻo, không khí mát lành, nhưng ở phía tây, ánh tà dương đỏ rực như máu.

Hoàng hậu và Diệp Chiếu ngồi trong đình viện, chuyện trò đôi câu.

Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi:

“Thất Lang trước khi đi, có dặn dò gì không?”

Diệp Chiếu khẽ cười, ánh mắt thoáng chút hoài niệm:

“Điện hạ không nói gì đặc biệt cả. Chỉ là đêm trước khi đi, chàng ép thần thiếp uống thuốc, rồi lại tự tay đưa cho thần thiếp một viên mứt sơn trà do chính tay chàng làm.”

“Chàng nói, hồi nhỏ thuốc rất đắng, may mà ngài làm loại mứt này để dỗ dành.”

“Bây giờ bệnh đã khỏi, không cần uống thuốc nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy những món chua ngọt này, chàng lại cảm thấy… dù có phải uống thêm một đêm thuốc nữa cũng không sao.”

Hoàng hậu nghe vậy, mỉm cười:

“Chờ hắn trở về, bổn cung sẽ làm thêm cho hắn.”

Diệp Chiếu ngước mắt, nhẹ giọng hỏi:

“Nương nương, ngài có thể dạy thần thiếp làm không?”

Hoàng hậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Tình trạng của con hiện giờ e rằng không tiện lắm.”

Hoàng hậu nhìn vào đôi mắt bịt lụa trắng của Diệp Chiếu, khẽ giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng.

Tự nhiên, Diệp Chiếu chẳng hề có phản ứng gì.

Gió thu bất chợt nổi lên, cuốn qua mặt đất.

Diệp Chiếu nhẹ nhàng vén lại sợi tóc rơi bên tai, vẫn giữ giọng điềm đạm mà nói tiếp:

“Điện hạ bảo rằng, vẫn nên để thần thiếp học thật tốt. Sau này, nếu có một ngày chàng muốn ăn mà ngài lại không ở bên cạnh, thì cũng không phải tiếc nuối.”

Hoàng hậu lặng lẽ nhìn Diệp Chiếu.

Bà ấy không nói gì, xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít qua đình viện.

Một lát sau, mới khẽ hỏi:

“Thất Lang còn nói gì nữa không?”

Diệp Chiếu suy nghĩ một chút, rồi khẽ cười:

“Điện hạ còn nói, khi còn nhỏ, chàng từng nhìn thấy ngài làm mứt trong căn bếp nhỏ của Chiêu Dương Điện. Khi ấy, ngài mặc tố y, búi tóc đơn giản, trông không khác gì mẫu thân của chàng.”

“Nếu so với dáng vẻ Hoàng hậu uy nghiêm, thì như vậy còn đẹp hơn nhiều.”

“Chàng nói, đoán rằng trước khi ngài trở thành Hoàng hậu, hẳn là còn đẹp hơn bây giờ.”

Gió thu từng trận thổi qua, cuốn theo lá ngô đồng vàng úa rơi đầy ngoài cung điện xa hoa tráng lệ. Những chiếc lá khô héo, vàng như sắc nến, lặng lẽ đáp xuống mặt đất.

Hoàng hậu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng phiêu diêu. Bà khẽ đưa tay lau đi khóe mắt hơi ướt.

Diệp Chiếu nghiêng tai lắng nghe tiếng gió, khẽ cười nói:

“Đêm trước khi lên đường, điện hạ đã nói với thần thiếp rất nhiều điều, nhưng phần lớn lại nhắc đến ngài.”

“Ngoài ra, chàng còn dặn thần thiếp nhất định phải nói lại với ngài rằng, y thuật của Tô thần y là đệ nhất thiên hạ, ngay cả Thái Y Viện cũng không sánh bằng. Chàng tin chắc rằng phụ hoàng nhất định sẽ khỏi bệnh.”

Hoàng hậu không lên tiếng.

Diệp Chiếu ngừng một lát rồi tiếp tục:

“Chỉ là sáng hôm tiễn đưa, điện hạ có chút không vui.”

“Chàng nói đêm qua mơ thấy bản thân lại lâm bệnh, còn ngài thì đút chàng uống thuốc.”

“Thần thiếp liền cười chàng, bảo rằng đó chẳng qua là do bị ngài ép ra tiền tuyến, trong lòng còn canh cánh nên mới nằm mơ như vậy thôi.”

“Chàng ấy liền cười, nói rằng ngài làm sao nỡ để chàng rời đi tiền tuyến chứ…”

Nói đến đây, Diệp Chiếu lặng thinh.

Hai người chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thu gào thét bên tai.

Hồi lâu, Hoàng hậu mới nhẹ giọng nói:

“Con đi thăm Hiền phi đi. Sân bên kia cũng rộng, chỗ ở đã sớm chuẩn bị sẵn, muốn ở đâu cũng được.”

Diệp Chiếu nghe giọng nàng có chút khác thường, vành tai khẽ giật nhẹ. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá ngô đồng vừa rơi xuống vai Hoàng hậu.

Hoàng hậu lặng lẽ nhìn nàng, không nói thêm lời nào.

Diệp Chiếu đứng dậy, cúi đầu nói:

“Thần thiếp đưa hài tử qua thăm Hiền phi nương nương, sẽ ở lại đó, không quấy rầy nương nương.”

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, nhìn theo bóng nàng dần khuất xa.

Không lâu sau khi Diệp Chiếu rời đi, Hoàng hậu cho thả một con bồ câu đưa tin.

Ngày hôm đó, trong Chiêu Dương Điện, hàng trăm chú bồ câu tuyết trắng lần lượt được thả ra khỏi lồ ng sắt. Sau quãng thời gian dài bị giam giữ, chúng tự do sải cánh, bay về phía bầu trời Tây Bắc xa xăm.

Chỉ trong chớp mắt, bầy bồ câu sải cánh bay về phía chân trời.

Nhưng vừa đến vùng trời Đồng Quan, chúng đã bị hàng loạt mũi tên bắn hạ.

Tại Đồng Quan, lẽ ra Tần Vương điện hạ đã phải đi qua để tiến về Tây Bắc biên cương, hiện tại chàng đứng lặng nhìn những cánh bồ câu nhuốm máu rơi xuống giữa trận mưa tên.

Chàng cúi người, nhặt lên một con bồ câu vẫn còn giãy giụa, từ từ khép chặt đôi mắt. Trên mình nó, một bức thư nhỏ bị thấm máu.

Nét chữ quen thuộc.

Tất cả những bức thư được gửi đi đều có chung một nội dung:

Bảo Hoắc Tĩnh đi trước, đừng bao giờ trở lại.

Gió lồ ng lộng cuốn theo hơi lạnh thấu xương.

Tiêu Yến, khoác trên mình bộ nhung trang, chậm rãi mở lòng bàn tay, để gió cuốn đi bức thư.

Quả nhiên là như vậy.

Thì ra là thế.

Đêm hai mươi mốt tháng mười một, trời không trăng, không sao. Một màn đêm đen đặc, giống hệt những đêm trước đó.

Đêm hôm sau, Hoắc Đình An lấy cớ kiểm tra cấm vệ quân để vào Chiêu Dương Điện.

Trong cung điện, ánh nến sáng rực, chiếu lên bóng dáng đơn độc của Hoàng hậu.

Nàng nhìn vào gương đồng, nơi phản chiếu hình bóng một lang quân từng khiến nàng rung động thuở thiếu thời. Đối diện với chính mình trong gương, nàng khẽ mỉm cười.

Năm tháng thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến thiên mệnh chi niên. Khi tháo xuống trâm ngọc, lau đi lớp son phấn trên mặt, nàng mới nhận ra—dưới ánh nến, trên mái tóc đã điểm sương, nơi khóe mắt đã hằn vết thời gian. Không điều gì có thể che giấu dấu vết của năm tháng phong sương.

Hoắc Đình An đứng cách nàng nửa trượng, cung kính hỏi:

“Hoàng hậu đêm nay triệu kiến, không biết có chuyện quan trọng gì?”

Nhìn bóng người đối diện qua lớp gương đồng, Hoàng hậu cầm lấy chiếc lược ngọc, chậm rãi chải suối tóc dài.

“Nơi này chỉ có hai ta, hầu gia hà tất phải giữ lễ quân thần như vậy.”

Hoắc Đình An hơi sững lại.

“Cũng phải,” Bà cười khẽ, giọng mang theo chút hoài niệm, “khi còn trẻ, bổn cung còn là công chúa, hầu gia khi ấy cũng luôn treo hai chữ 'quân thần' trên miệng.”

“Nói đến lễ pháp, e rằng không ai tuân thủ nghiêm ngặt hơn hầu gia.”

Nghe đến hai chữ "Lễ pháp", Hoắc Đình An vốn đứng thẳng lưng khẽ run lên một chút. Nhưng ông không dây dưa thêm, chỉ đi thẳng vào chủ đề:

“Nương nương, điều ngài mong muốn Triệu thị phục hưng, hiện giờ đã như cỏ xuân gặp gió, hồi sinh mạnh mẽ. Khi quốc gia lâm nguy, ta nhận lệnh gánh vác trọng trách, bệ hạ cũng sẽ không còn hiềm khích. Xin ngài, hãy dừng tay.”

“Hãy để bệ hạ tỉnh lại, để thiên hạ thái bình, cũng để Tĩnh Nhi có thể bước đi trên con đường chính trực, đón ánh dương soi rọi.”

Hoàng hậu dừng động tác chải tóc, lặng lẽ nhìn bóng mình trong gương, giống như một pho tượng ngọc lạnh lẽo.

“Triệu thị phục hưng… thì có liên quan gì đến ta?”

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi rót một chén trà, nhấp một ngụm.

Sau đó, nàng đứng dậy, bưng chén trà đến trước mặt Hoắc Đình An.

“Hầu gia, nhuận họng đi, rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện.”

Nàng đưa chén trà đến bên môi chàng, nhưng Hoắc Đình An quay đầu né tránh, không đón lấy.

Hoàng hậu mỉm cười nhàn nhạt, rồi tự mình ngửa đầu uống cạn.

Nàng ngậm một ngụm trà, đặt mạnh chén xuống bàn, đôi tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nam nhân, buộc hắn phải đối diện với mình.

Sau đó, nàng nhón chân, từng giọt từng giọt nước trà từ môi nàng chảy xuống môi hắn.

Gắn bó như môi với răng.

Cùng nhau trải qua hoạn nạn.

“Ngoan cố gì chứ? Ba mươi năm qua, chàng nói ‘không’ bao nhiêu lần, có lần nào thật sự cự tuyệt được ta chưa?”

Hoàng hậu kéo hắn xuống giường, giọng nói mềm mại:

“Hầu gia, ôm bổn cung một cái đi.”

Hoắc Đình An lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi vòng tay ôm nàng lên, đặt lên đầu gối.

“Ngài có chịu dừng lại không?” Giọng chàng khẽ khàng, gần như van nài.

Hoàng hậu không đáp, chỉ tháo phát quan của hắn, để suối tóc dài buông xõa.

Sau đó, nàng lại tự tay búi tóc, cài trâm, chỉnh lại phát quan cho hắn.

Cuối cùng, nàng mỉm cười, cầm chiếc gương đặt trước mặt hai người.

“Tóc dài búi theo tâm ý lang quân, chàng có thích không?”

Hoắc Đình An không dám nhìn hình bóng hai người trong gương, chỉ lặng lẽ cúi mắt, tránh đi ánh nhìn của nàng.

Hoàng hậu khẽ cười, chậm rãi nói:

“Lang quân đổi một cách xưng hô, có lẽ bổn cung sẽ suy xét lại.”

Hoắc Đình An trầm mặc một lúc, rồi khẽ thở dài:

“Công chúa, xin hãy thu tay lại.”

Lời vừa dứt, một cái tát giáng xuống gò má ông.

Tiếng vang thanh thúy giữa căn phòng tĩnh lặng.

Hoàng hậu không giận dữ, bà chỉ nghiêng đầu, ghé sát tai Hoắc Đình An, nhẹ giọng cười khẽ:

“Bổn cung từng nghe nói, hầu gia từng gọi phu nhân của mình là ‘Vấn Cầm’.”

Vấn Cầm… khuê danh của trưởng nữ nhà họ Từ.

“Bổn cung đường đường là một công chúa, chẳng lẽ ngay cả một khuê danh cũng không xứng có?”

Hoắc Đình An vẫn im lặng, môi mím chặt, không thốt nên lời.

Hoàng hậu đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt ông, giọng nói nhẹ như hơi thở, nhưng từng chữ lại sắc bén như lưỡi dao:

“Mũi tên đã rời cung, sao còn có thể thu lại?”

“Sợ cái gì? Mọi chuyện đã được tính toán kỹ lưỡng.”

“Chúng ta châm ngòi mâu thuẫn giữa hai vị vương, làm suy yếu thế lực ngay lập tức, nhân cơ hội đó để người Triệu thị ta chen chân vào triều đình. Biên cảnh cũng đã được sắp xếp—Tĩnh Nhi từ sớm đã có giao hảo với Hồi Hột. Giờ Tần vương rời kinh ra trận, cũng là một nước cờ trong kế hoạch của chúng ta. Nếu hắn thua, vậy càng tốt, chết trên chiến trường là kết cục hoàn hảo nhất. Khi đó, Tĩnh Nhi thay hắn trấn giữ biên cương, ta và Hồi Hột chia thiên hạ làm hai, cùng nhau cai trị. Còn nếu hắn thắng? Đắc thắng trở về thì sao? Hắn còn có thê nhi, mẫu thân đều nằm trong tay ta—chẳng khác nào đã chết.”

“Nói vậy rồi, thế cục hiện tại quá mức thuận lợi, cớ gì phải thu tay lại?”

“Công chúa!” Hoắc Đình An siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, giọng trầm xuống:

“Bệ hạ đối với người không tệ… Đối với chúng ta cũng không tệ… Đừng phạm thêm sai lầm nữa.”

“Tần vương là bậc nhân tài hiếm có để giữ vững thiên hạ này…”

“Gác lại mọi chuyện đi, giờ hãy nói thẳng ra.”

Hoắc Đình An siết chặt tay Hoàng hậu, giọng nói mang theo chút khẩn thiết.

“Thần luôn cảm thấy bất an… Bệ hạ trị vì mấy chục năm, còn Tần vương cũng là người từng trải, lẽ nào có thể dễ dàng bị hãm hại như vậy? Chi bằng nhân lúc mọi thứ vẫn còn kịp, người hãy thu tay lại. Thần… thần sẽ lo liệu hậu quả. Dù thế nào, thần cũng muốn giữ cho người được trong sạch, bảo vệ người thoát thân an toàn.”

“Thì ra là vì bổn cung mà suy nghĩ.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng cười, đôi mắt phượng ánh lên một tia ý cười chân thật hiếm hoi. Bà đứng dậy, kéo lấy tay nam nhân.

“Nếu đã vậy, chúng ta cùng đi xem bệ hạ.”

Hoàng đế sau khi trúng độc vẫn luôn được điều trị tại Lăng Sương Lâu.

Nơi đó nằm ở góc Tây Bắc của hoàng cung, gần Tây An Hoa Môn, cách Chiêu Dương Điện một quãng khá xa.

Bởi vậy, để đến được Lăng Sương Lâu, bọn họ phải đi qua gần như toàn bộ hoàng cung.

Dọc theo con đường dài đằng đẵng, đèn lồ ng cung đình tỏa sáng rực rỡ, xua tan bóng tối của màn đêm.

Cũng soi rõ bóng hai người, tay trong tay, chậm rãi bước đi.

Lúc vừa rời khỏi Chiêu Dương Điện, Hoắc Đình An vẫn còn giãy giụa, ánh mắt lộ vẻ tức giận.

Nhưng đến thời khắc này, ông đã bị Triệu A Châu nắm chặt tay, mười ngón đan xen, nhìn thấy hình bóng hai người in xuống mặt đất, lặng lẽ kề bên nhau.

Cung nhân và thị vệ xung quanh đều rủ mắt nín thở, chỉ hận đêm nay bản thân đã trông thấy quá nhiều điều không nên thấy.

Hoàng hậu thản nhiên chỉ tay vào một cung nhân gần đó, nhẹ giọng mà lại đầy uy quyền:

“Mau dẫn tất cả cung nữ, thị vệ lui ra xa một chút. Nếu còn lỡ thấy thứ không nên thấy, bổn cung có thể tha cho các ngươi, nhưng Hoàng thượng chưa chắc đã dung thứ.”

Đến đây, khi sắp bước vào Lăng Sương Lâu, tất cả cung nhân đều vội vã lui đi, chỉ mong giữ được mạng sống.

Nhưng ai nấy đều hiểu rõ, lý do bọn họ phải lui đi, chính là vì việc mà Hoàng hậu sắp làm cùng Hoắc Hầu trong đêm nay.

Không ai dám ho he một tiếng.

Cửa điện khẽ mở, bên trong, bệ hạ vẫn đang nằm trong tẩm điện trên tầng bốn.

Triệu A Châu kéo Hoắc Đình An theo, từng bước từng bước chậm rãi đi lên lầu.

Ba tầng cầu thang, bọn họ mất không ít canh giờ mới vượt qua.

Chẳng phải vì đường xa hay khó đi, mà bởi trên suốt đoạn đường đó, Hoàng hậu hoặc là quấn lấy hắn, hoặc trêu ghẹo không buông. Khi thì níu giữ, khi lại đặt hắn lên lan can mà cợt nhả.

Hoắc Đình An muốn phản kháng cũng không được.

Bởi vì mỗi khi ông vừa mở miệng hay định cự tuyệt, bà liền khẽ nhắc đến những chuyện cũ năm xưa—những điều ông không thể chối bỏ.

Giờ phút này, đứng trước cửa tẩm điện của đế vương, bà tựa người vào cánh cửa, kéo ông lại gần, hơi thở phả nhẹ bên tai:

"Nắm tay ta suốt dọc đường, đến đây lại muốn buông ra? Là muốn bế ta vào trong sao?"

Giọng điệu mềm mại, nhưng ẩn chứa sự ép buộc ngọt ngào.

"Hầu gia không ôm sao?"

Bà nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đong đầy trêu chọc.

"Trước kia ôm Tĩnh Nhi, chẳng phải rất tự nhiên, rất lưu loát sao? Đó còn là hài tử của ta và ngài nữa mà."

"Đồ tiện nhân!"

Phía sau, giọng nói đế vương trầm giận, mang theo sự khinh miệt lạnh lùng.

Cửa điện đột ngột mở ra. Hoàng hậu thoáng lảo đảo, suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Hoắc Đình An phản ứng nhanh nhạy, lập tức vươn tay đỡ lấy nàng. Nhưng động tác này, từ góc nhìn của người khác, lại chẳng khác nào một màn ôm ấp thân mật giữa đôi gian phu dâm phụ.

Như vậy, chẳng phải càng khẳng định lời hoàng đế vừa thốt ra sao?

Hoàng hậu hơi nghiêng đầu, môi khẽ nhếch, giọng nói xen lẫn ý cười nhưng đầy chua xót:

"Thấy chưa? Bổn cung đâu có nói sai, hắn chẳng có việc gì cả. Hắn chưa từng có chuyện gì."

Từ Chiêu Dương Điện một đường đi tới đây, bà đã lặng lẽ nói với Hoắc Đình An—bọn họ thua rồi.

Thiên la địa võng đã khép lại, ván cờ này, bọn họ đã là kẻ bại trận.

Bà sinh ra trong cung cấm, sống qua hai triều đại, chứng kiến vương triều thịnh suy, nếm trải mọi cuộc tranh đấu hậu cung, cũng tận mắt nhìn thấy những màn sát phạt đẫm máu nơi tiền triều.

Diệp Chiếu trước sau không chịu nhập cung, chẳng phải cũng đã ngầm báo hiệu điều này rồi sao? Rằng từ lâu, bọn họ đã hoài nghi nàng.

Tương Vương phi đoạt tử hộ muội , chẳng qua là muốn nhắc nhở bà về vụ án xảy ra vào rằm tháng tám năm đó. Hoắc Đình An từng nói rằng Mộ Tiểu Tiểu đã phụng dưỡng suốt ba năm, nhưng lời khai giả dối đó vẫn còn nhiều sơ hở chưa thể che giấu hoàn toàn.

Còn cuộc trò chuyện của Diệp Chiếu trong cung, thực chất là thay mặt Tiêu Yến truyền đạt ba thông điệp quan trọng:

Thứ nhất, Diệp Chiếu học làm mứt, chính là ẩn ý rằng Hoàng hậu đã không còn tương lai nữa.

Thứ hai, Tô Hợp có y thuật cao hơn cả Thái Y Viện, tức là ám chỉ rằng vị thái y trung thành với Hoàng hậu đã bị trừ khử, bệ hạ đã bình an vô sự.

Thứ ba, Tiêu Yến trong mộng thấy Hoàng hậu ép hắn uống thuốc rồi thúc giục xuất chinh—điều này cho thấy hắn đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Hoàng hậu.

Trước điện, ngoài Tiêu Minh Ôn khỏe mạnh đứng đó, còn có Thục phi và Hiền phi, những người đã được Hoàng hậu triệu đến từ trước.

Bên phía Hiền phi, Diệp Chiếu vẫn đang đỡ nàng.

Thục phi đỡ lấy Tiêu Minh Ôn, không khỏi nhíu mày, nghiêm giọng quát:
“Hoàng hậu, ngươi dám làm chuyện dâm loạn chốn cung đình như thế này sao?”

Hoàng hậu khẽ chỉnh lại vạt áo, từ trong lòng Hoắc Đình An rút lui một chút, thản nhiên cười:
“Ngươi kinh ngạc cái gì? Chẳng phải từ lâu ngươi đã nghi ngờ bổn cung và tỷ phu của ngươi có tư tình sao?”

“Bây giờ, chẳng qua chỉ là chứng minh suy đoán của ngươi không hề sai. Ngươi phải vui mừng mới đúng.”

“Tiện nhân!” Tiêu Minh Ôn giận dữ, lao lên giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Hoàng hậu.

Lực đạo quá lớn khiến nàng ngã nhào xuống đất. Thế nhưng, thân thể chỉ kịp nghiêng đi một bên thì đã được Hoắc Đình An đỡ lấy, rơi thẳng vào lòng hắn.

“Công chúa!” Hoắc Đình An theo phản xạ gọi nàng, giọng nói mang theo chút hoảng loạn.

"Làm sao vậy?" Hoàng hậu đưa tay lau vết máu bên khóe môi, hất tay khỏi Hoắc Đình An, đứng dậy đối diện với Tiêu Minh Ôn.

"Ngài có thể có tam cung lục viện, ba năm một lần tuyển tú. Bổn cung chẳng qua chỉ là một cố nhân khó quên mà thôi. So với bệ hạ, cũng chỉ là chuyện thường tình."

"Trẫm là thiên tử! Còn ngươi chỉ là một nữ nhân!"

Nghe vậy, Hoàng hậu thoáng sững sờ, rồi ngay sau đó bật cười.

"Thật là một trò hề Nếu bàn về nam nữ, các ngươi nam nhân có nhiều hơn chúng ta nữ nhân cái gì chứ? Chẳng lẽ có thêm mắt, mũi, miệng hay tay chân?"

Ánh mắt nàng lướt xuống, ý cười càng sâu, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Cái mà các ngươi hơn chúng ta, chẳng qua là một thứ dùng để gieo giống. Nhưng đến khi kết trái, chẳng phải vẫn phải nhờ vào bụng của chúng ta nữ nhân để sinh ra hay sao? Nói xem, rốt cuộc nam nhân các ngươi cao quý hơn ở chỗ nào?"

"Còn nếu nói về tôn ti?" Hoàng hậu cười lạnh, ánh mắt sắc bén. "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ba mươi năm trước, ta là công chúa, còn ngươi chỉ là kẻ quỳ dưới váy ta, một hạt bụi bám trên nền đất. Nếu bổn cung muốn chọn trai lơ hay thị vệ, cũng chẳng đến lượt ngươi lọt vào mắt."

"Ngươi!"Tiêu Minh Ôn tức đến tím mặt, nhưng rốt cuộc vẫn là bậc đế vương ngồi trên ngai vàng hơn hai mươi năm, cuối cùng kìm nén cơn giận. Ông chỉ nhấn mạnh từng chữ:

"Nhưng bây giờ đã là ba mươi năm sau. Không còn vương triều họ Triệu, mà chỉ có thiên hạ của họ Tiêu."

Tiêu Minh Ôn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt đã sưng đỏ của nàng, giọng nói như thở dài:

"Mấy năm nay, trẫm đối xử với ngươi vẫn chưa đủ tốt sao?"

"Trẫm một lòng mong có một đứa con với ngươi, thậm chí đã từng nghĩ... để con của chúng ta nắm quyền. Chỉ tiếc trời cao không thuận theo lòng người!"

Nghe đến đây, Hoàng hậu không nhịn được bật cười. Bà liếc nhìn về phía Hiền phi đang đứng phía sau Tiêu Minh Ôn, ánh mắt đầy ý vị:

"Tỷ tỷ, hắn có từng nói với ngươi những lời y hệt như vậy không? Nói rằng muốn Thất Lang, muốn con của các ngươi, trở thành người nắm quyền?"

"Đó là bởi vì trẫm và ngươi chưa từng có một đứa con nào." Tiêu Minh Ôn lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén. "Trẫm đã cẩn thận chăm sóc ngươi, cả Thái Y Viện ngày đêm theo dõi, chính ngươi tự đếm lại xem, ngươi đã được nhận bao nhiêu mưa móc từ trẫm?"

"Trẫm đối đãi với ngươi, là thật lòng!" Hắn nhìn Hoắc Đình An, rồi lại nhìn Triệu A Châu, giọng nói trầm xuống, mang theo sự phẫn nộ kìm nén: "Các ngươi… các ngươi làm sao dám?"

"Có lẽ vậy!"Hoàng hậu chậm rãi khép mắt, giọng nói thoáng nét hoài niệm. "Năm đó, tại Hoắc phủ, bệ hạ có lẽ thật sự từng dành cho ta một ánh nhìn khắc cốt ghi tâm. Đến khi ngươi biết tin thê tử nguyên phối Dương thị đã qua đời, ngươi mới nhớ đến ta. Vì thế, dù lòng ta đã có người, nhưng vì lệnh vua, ta buộc phải thuận theo, phải tìm cách lung lạc ngươi. Nhưng ngươi cũng thật sự đối xử với ta không tệ, ta từng nghĩ có thể cùng ngươi an ổn sống qua ngày."

Nàng mở mắt, cười nhạt, giọng điệu châm chọc:

"Thế nhưng, ngươi lại cố tình đi tìm về thê tử của mình! Khi ngươi đón nàng vào cung phong làm phi, ngươi có bao giờ nghĩ đến ta và nàng sẽ khó xử thế nào không?"

Nàng từng bước tiến lên, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh:

"Tiêu Minh Ôn, lỗi của ngươi chính là lòng tham vô độ, vọng tưởng hưởng trọn phúc phận tề thiên!"

Tiêu Minh Ôn nghiến răng, ngón tay run run chỉ thẳng vào Hoắc Đình An:

"Vậy nên, từ khi đó… ngươi và hắn đã tro tàn lại cháy?"

"Thật ra, so với ngươi, ta càng hận hắn hơn." Hoàng hậu bật cười, xoay người lại, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào tâm can người đối diện. "Hoắc Đình An, ngần ấy năm qua… ngươi có bao giờ hối hận không?"

Xương Bình năm thứ tư, mùa xuân năm ấy, thành Lạc Dương rộn ràng hỉ sự.

Tháng Giêng, hoàng đế tìm lại vợ cả Dương thị, phong làm Hiền phi. Tháng Hai, Định Bắc hầu nghênh thú trưởng nữ nhà họ Từ. Tháng Ba, Hoàng hậu cùng với Định Bắc hầu phu nhân – một người là mẫu nghi thiên hạ, một người là chính thất cáo mệnh phu nhân – đồng thời hoài thai.

Nhưng năm đó, tuy mở đầu tràn đầy hân hoan, kết thúc lại chẳng hề viên mãn.

Cuối năm, Hồi Hột xâm phạm biên giới, bệ hạ th@n chinh xuất quân, Hoắc Hầu thì ở lại trấn thủ kinh thành.

Hoắc phu nhân được Hoàng hậu tiếp vào cung, cùng nhau an dưỡng thai kỳ.

Mười một tháng trôi qua, đông đến. Vào thời điểm này, hai người cùng lúc lâm bồn.

Một người thuận lợi hạ sinh trưởng tử cho Hoắc gia.

Một người… lại chỉ kịp cất tiếng khóc chào đời chưa đầy nửa canh giờ, đã lặng lẽ tắt thở.

"Hoắc Đình An, ngươi đã cùng ta đoạn tuyệt tình cảm, vì thiên hạ mà khuyên ta gả cho người khác. Vậy ngươi có thể nào vì ta mà chậm lại một chút, để ta còn chút gì đó để níu giữ?"

Đôi mắt Hoàng hậu rưng rưng, từng giọt lệ long lanh rơi xuống, phản chiếu ánh sáng từ đèn cung đình. Giọng bà nghẹn lại, như thể mỗi lời nói ra đều là một nhát dao cứa vào tim mình.

"Chỉ cần ngươi chịu đợi… chỉ hai năm thôi, rồi hãy cưới vợ. Hắn—hắn vừa mới tìm lại vợ cả, ta chẳng có được tình yêu, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị chà đạp. Nếu ngươi có thể chậm lại hai năm, ít nhất ta sẽ không cảm thấy bị đẩy vào đường cùng... Có lẽ ta cũng sẽ không phát điên như vậy!"

Lời nói của bà vừa dứt, Thục phi đã bước lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, bàn tay siết chặt vạt áo Hoàng hậu.

"Cho nên, đứa trẻ đã ch-ết kia… chính là con của a tỷ ta?" Giọng nàng run lên vì căm hận. "Hiện tại, Hoắc tiểu hầu gia kia mới thật sự là cốt nhục của ngươi?"

Thục phi siết chặt hơn, từng chữ như gằn ra từ kẽ răng.

"Vậy sau đó, a tỷ ta… cũng là do ngươi giết?"

"Ta không giết nàng."

Hoàng hậu hất tay Thục phi ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Giọng bà trầm xuống, mang theo sự mỉa mai xen lẫn bi thương.

"Năm Xương Bình thứ tám, a tỷ của ngươi lại mang thai. Ta chẳng qua chỉ nói cho nàng biết sự thật của năm đó ngay trước lúc nàng lâm bồn. Nàng chịu không nổi, động thai khí, khí huyết nghịch chuyển… vì vậy khó sinh mà mất mạng."

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt phảng phất một tia chua xót.

"Ngươi nghĩ xem, nếu ta thực sự muốn giết nàng, chẳng lẽ phải đợi đến tận lúc đó sao? Ngay từ Xương Bình năm thứ tư, khi nàng còn ở ngay trước mắt ta, ta đã có thể ra tay rồi. Nhưng ta không làm. Bổn cung không phải thiện nam tín nữ, nhưng cũng không đến mức chịu đựng để con mình ngày ngày phải gọi người khác là mẫu thân."

Hoàng hậu dừng lại, ánh mắt khẽ động, lần lượt nhìn Hoắc Đình An, rồi dời về phía Từ Thục phi.

"Nàng vốn dĩ có thể không cần chết."

Giọng nàng nhẹ bẫng, nhưng rơi vào tai người khác lại nặng tựa ngàn cân.

"Chính hắn..." Nàng nhếch môi cười, ánh mắt đầy giễu cợt. "Hắn nói xin lỗi a tỷ của ngươi. Hắn muốn bù đắp cho nàng, muốn cho nàng một hài tử, muốn cùng nàng sống những ngày bình yên. Hắn nói với ta rằng, người hắn yêu duy nhất chỉ có a tỷ của ngươi. Còn ta—chỉ là thanh mai trúc mã, chỉ là quân thần bảo hộ tình nghĩa mà thôi."

"Ta đã nói với hắn, nếu ngươi thực sự muốn báo thù cho người ngươi yêu, vậy hãy đưa ta ra khỏi cung, chúng ta cùng chết. Như thế chẳng phải là trọn vẹn hay sao? Ngươi có thể trả thù, cũng có thể đi theo nàng dưới suối vàng. Chẳng phải rất tốt sao?"

"Nhưng hắn không làm!"

Hoàng hậu dừng lại, ánh mắt lạnh băng hướng về Hoắc Đình An, giọng nói như từng lưỡi dao sắc bén cắt vào tim hắn.

"Ngươi không làm. Vì sao ngươi không làm? Ngươi không phải chỉ yêu nàng, không yêu ta sao? Vậy vì cái gì ngươi không chịu xuống cửu tuyền bồi nàng, mà vẫn ở lại nhân gian, vẫn ở lại bên ta?"

Hoàng hậu cười nhạt, nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương lẫn phẫn nộ.

"Ngươi nói ngươi yêu nàng, nhưng chính ngươi đã dung túng kẻ gi3t chết con nàng. Ngươi nói ngươi không yêu ta, nhưng lại nuôi nấng con của ta đến tận bây giờ, thậm chí còn để nó nhận tổ quy tông, kế thừa tước vị!"

Giọng nói của bà càng lúc càng run lên, mang theo cả những năm tháng bị chôn vùi trong tủi hờn và căm hận.

"Hoắc Đình An, đây chính là yêu và không yêu mà ngươi nói sao?"

Giọng nói của Hoàng hậu nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ đều rơi vào lòng Hoắc Đình An như đá tảng. Đến cuối cùng, lời nói của bà đã nhỏ đến mức chỉ còn hai người bọn họ mới có thể nghe rõ.

Phía bên kia, Tiêu Minh Ôn nắm chặt bàn tay, giọng nói khàn đặc:

"Hóa ra, ngươi cũng yêu A Châu."

Hắn cười lạnh một tiếng, rồi lại thì thào như tự nói với chính mình.

"Vậy tại sao trước kia ngươi không nói? Chỉ cần ngươi nói... Chỉ cần ngươi nói một câu..."

Nhưng đến đây, hắn không nói tiếp được nữa.

Bởi vì, còn có thể nói gì nữa đây?

Năm đó, khi hắn đánh tan quân Khương, thanh danh vang dội thiên hạ. Hoàng thấy Triệu gia lo sợ thế gia môn phiệt lấn át hoàng quyền, mới chọn cách gả thấp công chúa để lung lạc một vị ngoại thích, đồng thời kiềm chế thế gia.

Bọn họ vốn nghĩ rằng Tiêu Minh Ôn sẽ là một quân cờ.

Nhưng ai ngờ, sau cùng, hắn lại là kẻ đoạt lấy cả thiên hạ của Triệu gia.

Tiêu Minh Ôn nhìn về phía Hoàng hậu, ánh mắt phức tạp, như giận, như đau, lại như đang tự giễu chính mình.

"Nhưng bao nhiêu năm qua, trẫm đối đãi các ngươi cũng không tệ..."

Hắn cười khẽ, giọng nói nhẹ bẫng, như một tiếng thở dài bị vận mệnh giẫm nát.

"Thôi cũng được... Có lẽ ông trời vốn đã không muốn ban cho trẫm một đứa con với ngươi."

Hoàng hậu lắc đầu, cười nhạt:

"Bệ hạ hà tất phải tô vẽ bản thân thành kẻ si tình đến thế? Ngài đã đối xử với ta ra sao, trong lòng ta sớm đã rõ ràng."

"Từ năm Xương Bình thứ tư đến năm thứ bảy, chỉ vỏn vẹn ba năm, đã có hai vị phi tần sinh công chúa, lại có hai người mang long thai. Ngài nếu thật sự tình sâu nghĩa nặng, vậy tại sao không vì nỗi đau mất con của ta mà tiết chế? Vì sao vẫn có thể ân sủng người khác?"

"Nếu thật sự yêu thương ta, vậy thì năm đó, ngài đã không đón Dương thị vào cung. Hoặc ít ra, ngài nên bàn bạc cùng ta, để chính ta là người đón nàng trở về."

Bà cười nhạt, giọng nói thấm đẫm mỉa mai.

"Lui một bước, nếu ngài thực sự là kẻ si tình như mình tự nhận, vậy tại sao ngay khi biết tin cho rằng Dương thị mất chưa đầy một năm, đã có thể nói với ta lời ‘nhất kiến chung tình’? Ngẫm lại mà xem, nghe thật đáng buồn nôn biết bao!"

Hoàng hậu cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng.

"Cho nên, sau này khi bệ hạ ban cho thần thiếp ân sủng, để thần thiếp lần nữa mang thai ba lần nhưng đều không giữ được, đó không phải do trời không cho, mà bởi vì chính thần thiếp không mong muốn."

"Thần thiếp vốn mệnh khổ, từ nhỏ đã không thể kháng cự ý chỉ, sau lại bị ái nhân ruồng bỏ, rồi lại trở thành công cụ để sinh cốt nhục cho ngài. Ngài ban, ngài cho, ngay cả cốt nhục trong bụng ta cũng bị ngài khống chế."

"Nhưng có một điều, ta có thể tự mình quyết định. Chính là lựa chọn làm tổn thương nó. Để một đứa trẻ không được mẫu thân yêu thương, kiếp này không phải chịu đựng đau khổ trong nhân gian."

Tiêu Minh Ôn run rẩy, bàn tay giơ lên nhưng rốt cuộc không thể đánh xuống. Hắn nghiến răng, giận dữ quát:

"Ngươi... ngươi làm bậy như vậy, chẳng lẽ không sợ làm liên lụy đến cả Triệu gia sao?"

Hoàng hậu bỗng bật cười lớn, tiếng cười tràn đầy chế giễu.

"Triệu gia?"

"Nếu lần này ta thắng, đó là phúc phần của bọn họ. Nếu thua? Cũng chẳng có gì đáng tiếc!"

"Những kẻ ngu xuẩn đó!" Hoàng hậu cười lạnh, ánh mắt tràn đầy cay đắng.

"Năm đó ta đã khuyên can, nhưng bọn họ không nghe. Chỉ biết lao đầu vào hành thích đế phi, một lũ vô dụng! Chính bọn họ đã tự tay kéo cả gia tộc xuống mồ."

Bà dừng lại một chút, rồi thở dài, giọng nói lẫn sự mệt mỏi cùng bi thương:

"Ta chỉ là một nữ tử, một công chúa mất nước, nhưng đã gắng gượng bảo vệ bọn họ suốt hai mươi năm. Để bọn họ hưởng hai mươi năm vinh hoa phú quý... Như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Nói đến đây, cơ thể Hoàng hậu run lên dữ dội. Một ngụm máu đỏ tươi trào ra từ khóe môi, nhuộm đỏ gấm vóc hoàng bào.

Hiền phi tiến lên, nhẹ nhàng cầm khăn lau đi vết máu trên môi nàng. Giọng nàng khẽ run:

"Những năm qua... Ngươi đối xử với Thất Lang như vậy... Ngươi... độc dược kia..."

Hoàng hậu nhìn Hiền phi, rồi bất chợt bật khóc. Bà khóc đến run rẩy, nước mắt hòa cùng máu rơi xuống nền điện lạnh lẽo.

"Là ta! Tất cả đều là ta!"

"Ta đáng lẽ nên hạ nặng hơn, đáng lẽ nên làm hắn đau đớn hơn!" Giọng bà vỡ vụn, đôi mắt đỏ hoe, "Nhưng ta hạ ít quá... Cho nên hắn mới chịu khổ nhiều năm như vậy..."

Hoàng hậu vừa khóc vừa cười, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Nhưng may mắn thay, ta đã hạ ít..."

"Bởi vì cuối cùng, chỉ có Thất Lang... mới thực sự yêu quý ta."

"Hắn đã biết hết thảy. Hắn không hận ta. Hắn... còn sai A Chiếu đến nói cho ta..."

“Ta biết rõ ý của hắn, không phải vì cảm kích ta. Hắn không muốn cùng ta đối đầu, hắn vẫn coi ta như mẫu thân hắn. Bởi vì hắn chưa từng trải qua ngày hôm nay, nên trong lòng hắn vẫn nhớ đến ta với những điều tốt đẹp nhất. Hắn biết ta chẳng còn gì cả, nên mới để lại cho ta chút thể diện cuối cùng… Chỉ có hắn, trên thế gian này, chỉ có hắn là người quý trọng ta, không nỡ làm tổn thương ta…”

“Ngươi sinh con, nhưng ta là người nuôi dưỡng con!”

“Công chúa!”Hoắc Đình An thấy nàng ngã xuống, vội vàng chạy đến đỡ, nhưng không ngờ chính mình cũng hộc ra một ngụm máu.

Chiêu Dương Điện, chén trà nhỏ kia….

Bà đã từng nói về sự gắn bó như môi với răng, cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

Hoàng hậu được hoàng đế ôm vào lòng.

Nhưng bà lại chẳng còn nhìn thấy ông nữa, ánh mắt chỉ dừng lại ở nữ tử đang nhắm mắt dưới tấm lụa trắng nơi Hiền phi từng ở. Bà khẽ cười, quay đầu hỏi Tiêu Minh Ôn:

“Ngay từ khi ta để Thất Lang cưới nàng ấy, ngươi đã hiểu rõ lòng ta rồi phải không?”

Tiêu Minh Ôn gật đầu, chậm rãi nói:

“Đúng vậy. Ngươi ép Thất Lang cưới một nữ tử có xuất thân như thế, rõ ràng là muốn hắn không còn chỗ dựa, để những kẻ quyền thế xem thường hắn. Chính vì vậy, trẫm đã bắt đầu nghi ngờ ngươi.”

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn người đang hấp hối bên cạnh, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn sắc bén:

“Ngươi đã nhìn lầm rồi. Người này không hề đơn giản… Y có tâm cơ của bậc đế vương. Ngươi tưởng ta mời ngươi hồi triều, nhưng thực chất là ‘dẫn quân vào bẫy’.”

Nói rồi, bà đẩy Tiêu Minh Ôn ra, gắng gượng bò về phía Diệp Chiếu, ánh mắt kiên định:

“Diệp thị, lại đây.”

Diệp Chiếu bước lên, cúi người xuống, lặng lẽ chờ đợi.

Hoàng hậu thở từng hơi yếu ớt, giọng nói mong manh:

“Diệp thị, ta nghe nói ngươi xuất thân hèn mọn, từng lưu lạc chốn thanh lâu, giành giật miếng ăn với mèo hoang, chó đói. Ngươi bị người huấn luyện tàn nhẫn, suốt ngày sống giữa xác chết và mùi máu tanh, không thấy ánh mặt trời.”

Bà khẽ nhắm mắt, như thể dùng hết sức lực cuối cùng:

“Chỉ mong đứa con bất hiếu này của ta, nếu đã chọn ngươi, thì suốt đời sẽ không thay lòng.”

Lời vừa dứt, chưa đợi ai kịp phản ứng, bà đã dồn chút sức lực cuối cùng lao ra khỏi điện, từ tầng lầu thứ tư nhảy xuống.

Tựa như một con chim hoàng yến cuối cùng cũng thoát khỏi lồ ng giam.

“A Châu!”

Hoắc Đình An kinh hãi đuổi theo, giữa không trung ôm chặt lấy nàng.

Khoảnh khắc rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi. Ông dùng chút sức lực cuối cùng che chở người trong lòng, cố gắng để bà không phải tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo và cứng rắn.

Trong cơn hấp hối, nghe thấy giọng bà khe khẽ đáp lại:

“Nghe được…”

Nhưng đôi mắt lại hướng về phía An Hoa Môn, nơi một thiếu niên tướng quân đang giục ngựa phá cửa xông vào.

Bà thực sự vui mừng.

Bởi vì người đó… không phải con trai nàng.

Trời cao đất rộng, từ nay về sau, vận mệnh của hắn sẽ do chính hắn nắm giữ.

Bà cũng rất mãn nguyện.

Hài tử mà nuôi lớn…

Cuối cùng vẫn có thể gặp lại một lần.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.