Kết thúc lễ cập kê của Trấn Quốc Công chúa bằng một tang lễ của chính mình.
Với bên ngoài, triều đình tuyên bố rằng Công chúa qua đời bất đắc kỳ tử.
Thiếu nữ mười lăm tuổi, thân thể vốn yếu ớt, bệnh tật từ trong ra ngoài. Dù hơn mười năm qua được thiên tử nâng niu như ngọc trong tay, cẩn thận chăm sóc từng ly từng tí, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát được số mệnh nghiệt ngã.
Nói cho cùng, với vận mệnh của vị công chúa duy nhất trong đế quốc này, suốt bao năm qua, giới quyền quý trong hoàng thành Lạc Dương đã ngầm hiểu một điều.
Không bàn tới, cũng chẳng dám hỏi tới.
Quân vương trên đài cao kia nói gì, bọn họ chỉ biết cúi đầu nghe theo.
Như tình cảnh hiện tại: nói là tang lễ, nhưng vẫn chưa hề phát tang.
Lễ Bộ từng cẩn thận tra hỏi theo quy củ một lần, nhưng không nhận được hồi đáp. Sau đó, không ai dám nhắc lại nữa.
Mọi người chỉ có thể túc trực trong phủ, chờ lệnh triệu của thiên tử bất cứ lúc nào.
Nhưng, việc chậm chạp chưa phát tang này… không phải vì Tiêu Yến làm khó quần thần, cũng chẳng phải vì chàng phát điên sau cú sốc, mà vì một lý do khác.
Hắn chỉ là có chút mờ mịt, không biết kế tiếp nên làm gì.
Sau cú ngã khụy xuống kia, Tiêu Yến mới chậm rãi hoàn hồn. Hắn bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương vào lòng.
Nội thị cùng chưởng sự, cung nữ thấy hắn bất chợt ngã xuống, lại chẳng rõ nội tình, liền vội vàng bước tới đỡ lấy hắn.
Nhưng khi hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-sat-phong-ly-thoai/2701957/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.