Cảnh Uyên đi vắng đến ngày thứ ba thì Hắc Anh đã ôm đến chỗ Nhan Duật cây hải đường trồng trong sân nhà hắn. Không chỉ vậy, đi theo nàng còn có đám cung nhân hì hục bưng vác mười mấy chậu hải đường khác đem đặt đầy khoảng sân trước cửa phòng hắn. Nhan Duật ngơ ngác: "Thế này là sao?"
"Cung chủ nói ngươi thích hải đường, vậy nên muốn cho ngươi có thể nhìn thấy loài hoa này bất cứ lúc nào. Ngươi thật có phúc, cung chủ bọn ta ít khi quan tâm tới người khác như vậy." Hắc Anh đáp.
Nhan Duật im lặng. Hắn thụ sủng nhược kinh, chưa biết là phúc hay họa? Bất quá, đồ cũng mang đến rồi, hắn không có cách gì trả lại, đành phải đón nhận.
Tào Liêm đến gặp Cảnh Uyên nhưng không có y ở đây, đang đứng lại trò chuyện cùng Bạch Cơ thì Hắc Anh đi tới. Hương hải đường nồng nặc khắp người nàng làm cho Tào Liêm nhảy mũi: "Mụ nam nhân, cô đi đâu mà mang theo loại mùi dung tục này vậy?"
Hắc Anh ngửi ngửi tay áo. Quả nhiên là rất gắt. Lẽ ra chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói nhưng vì nàng vốn không ưa Tào Liêm, vậy nên cố tình chọc tức Tào Liêm: "Ta giúp cung chủ đưa hoa cho người trong lòng của cung chủ."
Tào Liêm sa sầm mặt ngay: "Người trong lòng của hắn chính là ta. Còn có thể có người nào khác?"
"Ngươi sao?" Hắc Anh cười khinh miệt. "Nếu trong lòng cung chủ có ngươi thì cần gì ngươi đeo bám bấy lâu vẫn bất thành? Ngươi nên biết nhục nhã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-vuong-canh-ba/796753/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.