Một tiếng rống to, Tiểu Vũ chợt cả kinh. Ngồi dậy che bả vai bên phải, trợn to hai mắt kinh ngạc nói: “Ngươi? Làm sao ngươi lại ở đây?”
Lưu Quang nghiêm mặt, không giống bình thường lười biếng cười yếu ớt. Hai mắt chăm chú nhìn Tiểu Vũ ngồi ở trên giường, Tiểu Vũ bị nhìn có chút hoảng, khẩn trương nói: “Làm… làm gì nhìn ta như vậy? Đừng có nhìn ta như vậy. Xem ngươi đó, ngươi sao vậy?
Lưu Quang sắc mặt vừa trầm xuống, chân mày hơi nhíu lại.
“… Được rồi, được rồi. Ta biết rõ là ta không đúng, không nên xông lên như vậy! Nếu không phải lão đại ngươi anh minh thần võ, làm việc thông minh. Vào lúc cuối kịp thời thu tay lại, nói không chừng giờ tay ta sớm đã bị ngươi đánh hồn phi phách tán. Ta cảm kích ngươi. Ta cảm tạ tám đời tổ tông của ngươi sinh ra một đứa con trai có tài hoa.”
Tiểu Vũ thì thầm nói xong, cúi đầu nhắm mắt lại. Không dám nhìn Lưu Quang đang nhìn chằm chằm kia. Chỉ sợ hắn khó chịu một chút, thật sự xuống tay đem nàng chém. Nam tử kia phúc hắc, dáng dấp điên đảo chúng sinh, nhưng tuyệt đối không phải là người lương thiện. Lưu Quang chợt đứng lên, Tiểu Vũ sợ hãi hai tay ôm đầu hét lên: “Đừng đánh ta! Ta sai rồi!”
Một tiếng than nhẹ từ đỉnh đầu truyền đến, Lưu Quang đưa ra một tay cầm vai phải của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cắn môi, chuẩn bị oa oa kêu loạn thì đột nhiên phát giác có một cỗ nước ấm chậm rãi lan tràn khắp vai phải, cám giác đau đớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1223483/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.