Bên trong Lăng Tiêu điện, không ít thần tiên đã có chút hoảng loạn. Chụm đầu vào nhau không biết đang nói những gì.
Trên bảo tọa, Thiên đế ngồi uy nghiêm, không có bất kỳ biểu tình gì. Vương Mẫu ngồi bên cạnh, cau mày suy nghĩ sâu xa không dứt.
Chúng thần đang nghị luận hăng say, chợt thấy một ánh sáng xanh, chỉ nghe vèo một tiếng, một thanh lợi kiếm màu xanh lướt qua tai Thiên đế, thẳng tắp ghim vào trên bảo tọa phía sau hắn.
Mọi người rối rít hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc há to miệng. Mà Thiên đế ở trên bảo tọa, không có bất kỳ động tác gì, vẫn ngồi trang nghiêm như cũ, mắt lạnh nhìn bóng dáng người áo đen từ ngoài điện chậm rãi đến gần.
Sát khí khắp người Lưu Quang đã biến mất hơn phân nửa, màu đen ở hai mắt cũng phục hồi. Nhưng cỗ khí kia vẫn còn, khiến không khí trên đại điện nhất thời căng thẳng, có loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
Mắt lạnh quét qua chúng tiên ở hai bên, chỉ thấy bọn họ rối rít cúi đầu, không dám nói gì. Có người tính khí bướng bỉnh muốn nói mấy câu, lại bị người bên cạnh vội vàng kéo.
Cuối cùng, Lưu Quang đem tầm mắt nhìn về chỗ ngồi của thiên đế. Màu đen trong đôi mắt, không khỏi toát ra vẻ lạnh lẽo.
Vương Mẫu không nhìn nổi, muốn mở miệng khuyên lơn . Mới vừa hé miệng, lại bị Thiên đế lấy tay ra hiệu ngăn lại.
Thiên đế cùng Lưu Quang nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, không sợ thanh lợi kiếm sau lưng chút nào. Yên lặng chốc lát, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1223623/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.