Bởi vì ánh mặt trời quá sáng, cho nên hồn phách Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi chỉ có thể bám vào trong thân thể không thể tùy ý rời khỏi. Chỉ có màn đêm buông xuống thì bọn họ mới có thể đi ra ngoài gặp nhau ngắn ngủi.
Hôm nay, là đêm thứ ba!
Lần này, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ không rời đi trước. Mà là an vị ở trong phòng bệnh chờ trời tối, chờ hồn phách hai người rời thân thể.
Khi màn đêm vừa xuống, hồn phách Lục Tử Ngôn từ trong thân thể thoát ra, xuống giường trực tiếp đi tới một bên giường ngủ của Lâm Tân nhi. Khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng ở đây thì đầu tiên là mỉm cười lên tiếng chào, tiếp theo, giống như là nghĩ tới điều gì, có chút nóng nảy hỏi: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi các người. Hồn phách Tâm Nhi tối hôm qua sao cũng rời thân thể. Cô ấy nói không sao, bởi vì quá nhớ tôi cho nên mới có thể ra ngoài gặp tôi, Tâm Nhi nói là sự thật sao? Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
Y theo ước định tối hôm qua đáp ứng Lâm Tâm Nhi, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng không nói gì. Dưới con mắt lo lắng bất an của Lục Tử Ngôn, yên lặng gật đầu một cái.
Lục Tử Ngôn lấy được đáp án, lập tức an tâm không ít. Quay đầu lại thì thấy hồn phách Lâm Tâm Nhi vừa vặn cũng xuất hiện. Lục Tử Ngôn không nói gì, tiến lên cầm tay Lâm Tâm Nhi, dịu dàng nói: “Tâm Nhi, hồn phách rời thân thể đối với thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/504477/quyen-8-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.