Bọn họ đứng trên cao, cúi người xuống nhìn thì thấy vài người nằm trên đất, máu chảy khắp nơi, mọi người xung quanh đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, bị dọa sợ đến hồn vía lên mây.
“Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại nổ vậy?” Sống trên đảo từ nhỏ, Thước Tiểu Khả chưa từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn thế này. Tiếng thét hoảng loạn chói tai, thanh âm chạy trối chết, những bóng đen nho nhỏ kia chạy tán loạn khắp nơi như kiến bò trên chảo nóng. So với những người này cô cũng không khá hơn chút nào, tim đập thình thịch trong lồng ngực, sững sờ nhìn Lãnh Ngạo.
Khóe miệng Lãnh Ngạo nhếch lên. Thước Tiểu Khả ở cạnh anh nhiều năm như vậy cũng rất ít khi thấy anh cười, nếu gặp được thì tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
“Khả nhi, tôi dẫn em đi xem kịch vui.” Lãnh Ngạo thu lại nụ cười, kéo tay cô, xoay người rời đi.
Tiếng nổ vang lên trong công viên tưởng niệm của Lãnh gia, cửa trước cửa sau đã đóng lại, người bên trong không được ra, người bên ngoài cũng không vào được. Đám tân khách tán loạn kia thấy cửa đóng chặt thì kêu loạn không ngừng.
Lãnh Hổ cầm súng, bắn chỉ thiên ba phát. Đám người nghe tiếng súng thì dừng chân lại, giật mình đứng nguyên tại chỗ. (chỉ thiên: hướng lên trời)
“Hôm nay là tang lễ của Lãnh lão gia, mà có người còn dám phá rối.” Anh đút súng vào bên hông, con ngươi tối tăm quét nhìn bốn phía, “Vì để tìm ra người này chỉ có thể tạm thời làm phiền mọi người.”
Vừa dứt lời, Lãnh Ngạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-cuong-doc-chiem/1610858/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.