Ánh mắt Tảm Hư Vọng nặng nề nhìn chằm chằm nàng.
Bây giờ, hoặc là phạt Hồng Linh, hoặc là giết Hoàng Ly diệt khẩu.
Hắn thấy, vẫn nên giết Hoàng Ly càng bớt việc!
Hắn đã hoàn toàn tin lời Hồng Linh nói.
Tiểu cô nương này có thể né tránh được quan binh thủ vệ đông đảo, vụng trộm chạy ra ngoài báo tin cho Hoàng Đỗ Quyên, có thể thấy được các nàng tỷ muội tình thâm, muội muội trong lòng nàng dĩ nhiên không sánh bằng tỷ muội ở chung mười mấy năm. Nếu nàng tiết lộ lời Hồng Linh nói cho Hoàng Nguyên, thêm chút dầu dấm chua, chắc chắn Hoàng Nguyên sẽ đuổi Hồng Linh, còn có thể nghi kị không thích muội muội, lỡ muội muội buông hết thảy bỏ trốn hắn sẽ uổng phí tâm tư; lại nói, bên người muội muội không thể không có Hồng Linh.
Nghĩ xong, Tảm Hư Vọng đứng dậy đi vào bên trong bình phong, trầm giọng phân phó nói: "Mang lên núi xử trí. Mang nàng ra ngoài trước. Nếu bị người khác phát hiện thì giữ nàng một cái mạng, nói ngày hôm qua nàng một mình chạy đi mật báo cho Hoàng Đỗ Quyên, vừa mới trở về bị bắt, muốn mang lên núi thẩm vấn, để tránh Hoàng gia quấy rầy."
Hắn vẫn làm hai tay chuẩn bị, chung quy nơi này là mí mắt Hoàng gia.
"Dạ!"
2 quan binh khiêng Hoàng Ly mềm rũ nhảy ra từ cửa sổ.
Tiếp theo, bọn họ vội vàng dắt ra một đầu lư, thồ mấy túi lương thực rời Hoàng gia, đưa cho bọn quan binh ở Nam Sơn thủ về nhà Đỗ Quyên.
Xong xuôi Tảm Hư Vọng mới đi ra gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060385/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.