Lâm gia không để ý tới sự cười nhạo của hắn, chỉ nhìn Lâm Xuân.
Lâm Đại Đầu khẩn trương nhất, giương mắt nhìn Xuân Nhi của hắn, hy vọng Xuân Nhi nghĩ ra một cách vừa không để Thu Sinh chịu khổ, lại có thể làm mọi người đều tiếp nhận.
Lâm Xuân đối với cả sảnh đường, nặng nề phun ra hai chữ: "Trục xuất!"
Trục xuất là cái gì?
Mọi người đều mờ mịt.
Hơn phân nửa người có mặt đều không hiểu, không biết hắn có ý tứ gì.
Lâm Xuân nói: "Triều đình lưu đày những phạm nhân tội không đáng chết, trừng phạt bọn họ. Lâm Thu Sinh tuy phạm tộc quy, nhưng không phải tư thông hay cưỡng bức ai, mà vì bị Hòe Hoa dẫn dụ, hơn nữa hắn còn cứu người, cho nên không nên bị dìm lồng heo. Không bằng đem đày hắn vào thâm sơn, tìm một chỗ tự lập môn hộ, sống chết do mệnh. Sinh hoạt trong núi gian nan, nguy hiểm, cũng coi như trừng phạt rất nặng rồi."
Bát Cân sững sờ nhìn hắn, nửa ngày không biết nói sao.
Đây rốt cuộc là phạt nặng hay là phạt nhẹ?
Vương tứ thái gia nói: "Ngươi có thể làm chủ cho đại ca ngươi?"
Đang nhíu mày suy nghĩ, Lâm thái gia vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Mãnh liền nói: "Thu Sinh phạm sai lầm, không tư cách nói chuyện. Chủ ý của Xuân Nhi rất tốt, cứ làm như vậy. Lâm Thu Sinh không cho kế thừa bất kỳ ruộng đất gia sản nào của Lâm gia, trục xuất vào núi sâu tự sinh tự diệt. Vương tứ gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060485/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.