Hòe Hoa nhẹ giọng nói: "Đỗ Quyên thật đáng thương! Ta cũng khổ sở cho nàng."
Lâm Xuân trầm mặc.
Hòe Hoa lại nói: "Ngươi cũng khổ sở đúng không?"
Nói xong khom người ngồi xổm xuống bên bờ ruộng.
Lâm Xuân vẫn không trả lời, lại nhìn hướng Đỗ Quyên đi.
Đang định đi, chợt nghe Hòe Hoa buồn bã nói: "Ngươi không cần khổ sở. Buổi chiều Đỗ Quyên nói với chúng ta, nàng không làm vợ Hoàng Nguyên, lại càng sẽ không làm thiếp."
Lâm Xuân như nghe thấy thiên âm, bỗng nhiên quay đầu.
Đêm tối lờ mờ, mơ hồ nhìn thấy mắt hắn phát sáng như sao trên trời, "Là thật?"
Hòe Hoa gật đầu, nói: "Là thật. Buổi chiều ta và Quế Hương đi tìm Đỗ Quyên. Tính tình Quế Hương ngươi cũng biết, nàng cho rằng Tảm cô nương tới, Đỗ Quyên nhất định phải làm thiếp Hoàng Nguyên, nên mắng nàng một trận, trái một câu "Mắt bị mù", phải một câu "Mắt bị mù". Đỗ Quyên liền nói, nàng không muốn làm thiếp Hoàng Nguyên. Quế Hương lại mắng, nói làm vợ cũng không được, có một người thiếp trước mặt, nhìn là khó chịu, cuộc sống như vậy làm sao qua? Một Lâm Xuân tốt như vậy không gả, mắt thật bị mù! Đỗ Quyên còn nói, nàng không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp."
Lắng nghe lời nàng nói, Lâm Xuân như nhìn thấy bộ dáng Quế Hương mắng người, có chút giống đại bá nương, nhịn cười không được.
Hòe Hoa nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, lại biết hắn đang cười.
Nàng nén nỗi chua xót trong lòng, hỏi: "Ngươi nghe xong cao hứng chứ?"
Lâm Xuân hơi hơi chần chờ rồi mới nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060526/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.