Tiểu Hổ chính đứa bé xé quạt xếp của Hoàng Nguyên, cực không an phận hiếu động.
Hắn không ngừng bận rộn chạy đi bưng một cái ghế trúc lại, đặt bên người Hoàng Nguyên, tha thiết cười nói: "Xuân Sinh ca ca ngồi đi!"
Lâm Xuân ngồi, nhìn bốn năm đứa bé vây quanh, hỏi: "Đều bái sư rồi?"
Mọi người lung tung gật đầu, kêu: "Bái " "Dập đầu ".
Lâm Xuân nhíu mày đánh giá bọn họ, trách mắng: "Xem quần áo các ngươi này! Tới gặp phu tử cũng thay quần áo sạch sẽ. Nhớ cho kỹ: người đọc sách đầu tiên y dung phải sạch sẽ, mặc quần áo rách không trọng yếu, chỉ là không thể bẩn. Nếu đến trường thì không thể giống như trước đây lăn lộn trên đất." Chuyển hướng Hoàng Nguyên, "Bọn họ như đám khỉ trên núi vậy, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Buổi sáng còn đỡ, lúc này đều ở bên ngoài chơi điên cả ngày, trên người sao có thể sạch sẽ."
Đám con nít bị hắn nói, cũng biết xấu hổ, cúi đầu hoặc xoay mặt đi.
Hoàng Nguyên lại cười nói: "Ở nông thôn, chuyện này không tránh khỏi."
Lâm Xuân bỗng liếc mắt nhìn một đứa bé nghiêng đầu mút ngón tay, nhanh chóng nói, "Hắc Tử, ngươi đã bao lớn rồi còn ngậm tay? Tay sờ loạn khắp nơi, lại bỏ vào miệng, không bị bệnh mới là lạ! Xem ngươi kìa, nước mũi chảy tùm lum."
Hắc Tử vội vàng rút ngón tay từ miệng ra, xoa xoa vào quần.
Hoàng Nguyên thấy tò mò, hỏi: "Tất cả bọn họ đều nghe lời ngươi nói?"
Lâm Xuân nói: "Bọn họ bất quá thấy ta nuôi một con hổ, mới muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060626/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.