Đỗ Quyên cười nói: "Thế này mới tốt đó, nhân cơ hội này, quan sát tính nết mọi người, đại tỷ cũng học một chút. Lâm gia bốn huynh đệ, tương lai bốn chị em dâu, va chạm khẳng định không ít, thêm chút tâm nhãn không sai."
Hoàng Lão Thực đang ở bên bếp lò nhóm lửa, thình lình toát ra một câu: "Nếu nàng dám khi dễ ngươi, cha không buông tha nàng! Chúng ta ở cách vách, có việc hô một tiếng là nghe thấy."
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó đồng loạt cười.
Phùng Thị mắng: "Ngươi không buông tha ai? Chính ngươi còn cần khuê nữ bận tâm nữa kìa."
Mọi người nói giỡn, chỉ có ánh mắt Hoàng Ly loé sáng lấp lánh, nhìn người nhà không nói.
Nước nóng, cả nhà rửa mặt nghỉ tạm không đề cập tới.
Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Tước Nhi, đám người Quế Hương thương nghị món ăn cho bữa trưa, chợt thấy một đám thiếu nữ từ ngoài cửa tiến vào, chừng hơn mười người, từ mười một, mười hai tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi đều có, cười kêu "Đỗ Quyên".
Đỗ Quyên tập trung nhìn, có người biết, cũng có kẻ không biết.
Vội kêu tên một người quen, chính là đường muội Hòe Hoa, Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, sao các ngươi tới đây? Tìm ta có việc à?"
Tiểu Diệp vội gật đầu.
Hỏi nàng chuyện gì, nàng lại xấu hổ, tựa như khó nói.
Con gái nông thôn, vui vẻ hào phóng, biết ăn nói không nhiều, phần lớn tương đối thẹn thùng, Đỗ Quyên cũng thường thấy nên không để ý, liền hỏi những người khác.
Mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060785/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.