Hoàng lão cha xấu hổ quá thành giận, hai mắt sung huyết, thở hổn hển.
Phùng Trường Thuận như lột sạch xiêm y của hắn quá nhục nhã.
Trong lòng có áy náy cũng còn đỡ, hắn căn bản không thấy mình sai.
Giống như Lâm lý chính nói, bọn họ đâu có giống như cha mẹ chồng ác độc? Bọn họ bất quá là người trong núi, Lão Thực thành thực, cho dù có điểm bất công cũng không tính là chuyện lớn gì.
Người tranh một hơi, Phật tranh một nén nhang.
Trước mặt người ta nhục nhã hắn như vậy, thông gia này không có cách nào duy trì.
Hắn giận dữ ngược lại bình tĩnh trở lại, ha ha cười nói: "Tốt! Thông gia tính sổ rõ ràng như vậy, chúng ta không với cao nổi, liền thỉnh đem Phùng Thị về nhà đi. Con dâu như vậy, Hoàng gia chúng ta không chịu nổi."
Phùng Trường Thuận ngạc nhiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng cười lạnh nói: "Tốt! Ta liền dẫn khuê nữ đi. Hừ, không phải ta nói ngoa: ba tháng, lấy ba tháng làm hạn định, khuê nữ ta sẽ gả cho người như thường. Ta muốn mở to hai mắt mà xem, xem ngươi sẽ tìm được vợ hiền nhà ai cho con trai thành thật của ngươi."
Hắn cứng rắn như thế, thì ra có chuẩn bị mà đến, làm quyết định xấu nhất.
Năm xưa lúc Phùng Thị chưa gả đã có Thẩm gia tới cửa cầu hôn. Phùng Trường Thuận ngại người ta có năm huynh đệ quá đông, tương lai huynh đệ chị em dâu không hoà thuận. Vừa vặn vào núi quen biết Hoàng lão cha, nghĩ rằng nhân khẩu Hoàng gia đơn giản, một khuê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2061002/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.