Lâm nãi nãi lại hiểu lầm, vội đem cầm con trâu gỗ nhét vào trong ngực Đỗ Quyên, rồi hướng lão già sẳng giọng: "Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Xem, doạ đến con bé. Một cái rễ cây quèn này còn là khúc đuôi, cũng đáng giá cho ngươi lải nhải nhắc."
Lâm gia gia sảng lãng cười nói: "Ta muốn đưa nàng, dĩ nhiên muốn nói lai lịch của nó."
Lâm Đại Mãnh cười nói: "Gia gia, ngươi nói Đỗ Quyên cũng không hiểu."
Lâm gia gia nói: "Nàng có thể xem hiểu là đã mạnh hơn ngươi. Thật là đứa bé ngoan. Bà già, khóa vàng cũng cho nàng." Rồi nhìn vợ Đại Mãnh nói: "Cháu dâu, nhặt mấy món đồ chơi cho khuê nữ ngươi mang về nhà. Trẻ con đều thích đồ chơi."
Đỗ Quyên nghe được tâm hoa nộ phóng, liều chết cũng không chịu lấy khóa vàng.
Bằng trực giác, nàng cảm thấy cầm khoá vàng này về nhà khẳng định rước lấy phiền toái.
Mọi người chậc chậc lấy làm kỳ.
Mắt Nhậm Tam Hòa càng lộ ra dị sắc, liền hỏi trong núi này nhiều nam mộc, hay có tơ vàng nam mộc hay không.
Lâm Đại Mãnh nói: "Hiện tại không có. Nếu muốn thì phải vào sâu trong rừng già tìm."
Lâm gia gia giải thích: "Mấy chục năm trước bắt đầu có rất nhiều người ngoài núi vào thu tơ vàng nam mộc, chi rất nhiều tiền chuyên chở ra ngoài. Sau này hoàng gia được tin tức, phái người vào chặt rất nhiều, nói trừ bỏ hoàng gia, người tầm thường đều được dùng tơ vàng nam mộc. Ban đầu nhà chúng ta có không ít nhưng đều bị lấy đi. Trên núi cây trưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2061097/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.