Hoàng Tước Nhi chần chờ rồi lại hỏi: "Nhà các ngươi... Không ai nấu cơm sao?"
Hạ Sinh không có vấn đề nói: "Chờ nương ta về rồi nấu."
Hoàng Tước Nhi hỏi: "Ngươi không đói bụng?"
Hạ Sinh lắc đầu nói: "Không đói bụng. Trong nồi có cơm thừa, ta đói thì ăn." Bỗng nhiên lại hỏi Tước Nhi: "Nương ngươi cũng không trở về, ngươi đói bụng?"
Hoàng Tước Nhi trầm mặc một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Nương ta bị bệnh. Ta nấu cơm nhưng không biết xào rau." Nói xong cúi đầu.
Hạ Sinh nhìn bé gái cúi đầu trầm mặc, cảm thấy đáng thương, trong lòng nổi lên sự đồng tình. Suy nghĩ hồi lâu không ra lời an ủi, liền hì hì cười nói: "Tước Nhi, ngươi thật có khả năng."
Hắn đứng lên, cẩn thận đem Đỗ Quyên còn cho Hoàng Tước Nhi, sau đó chạy như bay vào phòng bếp phía Tây.
Sau một lúc là đi ra, trong tay bưng một cái bát thô lớn.
"Tước Nhi, đến đây cho ngươi ăn cái này. Thịt chuột. Ăn thật ngon."
Hoàng Tước Nhi nghe một chữ "chuột", bị dọa một cái, sợ hãi hỏi: "Con chuột cũng có thể ăn?"
Hạ Sinh lắc đầu, đem đòn ghế chuyển tới đối diện nàng, ngồi xuống, hai chân chụm lại, bát đặt trên đùi, giải thích: "Không phải con chuột. Là chuột trúc (hamster). Giống như con thỏ, nhưng ăn ngon hơn thịt thỏ. Ngươi nếm thử xem."
Vừa nói vừa trực tiếp dùng tay bộc một miếng thịt trong bát, đưa đến miệng Hoàng Tước Nhi cho nàng cắn.
Hoàng Tước Nhi cũng thích, nói: "Thịt lạnh không thể ăn."
Nàng nhát gan nhưng Hạ Sinh lại chịu chơi cùng nàng, cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2061110/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.