Đỗ Quyên vội vàng che mặt, sợ tiểu tử này hủy dung mình.
Phùng Minh Anh cũng cẩn thận che chở, không cho Cửu Nhi chạm vào Đỗ Quyên.
Không ngờ Lâm Xuân nhanh tay, "ba" một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Cửu Nhi, cũng không biết là cố ý hay hay vô ý, là hắn không cho sờ Đỗ Quyên hay lỡ tay quét trúng mặt Cửu Nhi.
Cửu Nhi sửng sốt một chút, lập tức "oa oa" kêu to. Không phải "oa oa" khóc lớn nha, mà cho Lâm Xuân một bàn tay, thuận thế còn nhéo ống tay áo bên trái của hắn, liều mạng dùng sức kéo, kéo đến nhe răng trợn mắt.
Lâm Xuân cũng không yếu thế, tay phải đánh lung tung, miệng cũng "oa oa " kêu to.
Hai đứa bé đánh nhau, không ngờ "cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao", có 2 đứa bé bị bọn họ đụng phải, nhất thời khóc lớn lên. Giường trúc loạn thành một đoàn.
Đỗ Quyên nhịn không được, cười ha hả.
Phùng Minh Anh nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Tiểu bại hoại! Người ta đánh nhau ngươi còn cười."
Nhóm phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện tào lao nghe tiếng quay đầu, vội đem tách 2 đứa bé ra, vừa dỗ vừa đánh mông, vừa cười hỏi xảy ra chuyện gì.
Vợ Đại Mãnh hỏi: "Sao 2 huynh đệ đánh nhau chứ?"
Có người thấy rõ nói ra duyên cớ.
Vợ Đại Mãnh mừng rỡ cười to, nhìn Cửu Nhi nói: "Con trai ngoan, thật có khả năng a! Hoa Nhi muội muội còn chưa định thân với Xuân Sinh đệ đệ ngươi đâu. Ngươi thích thì đoạt, mẹ làm chủ cho ngươi."
Phốc! Đỗ Quyên suýt bị nước miếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2061140/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.