Trong lúc ngủ mơ miệng Đỗ Quyên bị nhét đầu nhũ vào, lại có người tại bên tai rù rì nói: "Bú sữa nha —— Hoa Nhi bú sữa nha —— "
Nàng không nhịn được phất tay, "Chán ghét! Có để người ngủ hay không?"
Tuy không kiên nhẫn nhưng nàng vài ngày nay quen bú sữa, miệng ngậm đầu nhũ liền hút.
Mới hít một hơi, liền đột nhiên giựt mình tỉnh lại.
Không đúng, sao lại bú sữa?
Vừa mở mắt nhìn ——
Ha ha! Quả nhiên là Thím Lâm tới.
Lâm Xuân tiểu tử kia như mọi khi, ngồi ở một bên đùi của mẹ nó, bày xong tư thế nhìn nàng, phảng phất hỏi nàng "Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong ta liền khởi động."
Đồ ăn hàng!
Bất quá đứa bé này thật thức thời, quá ra sức, nếu không phải trước mặt mọi người, nàng muốn thưởng hắn một cái hôn gió.
Đỗ Quyên đương nhiên không ăn, không chỉ như thế, còn lên tiếng gào khan.
Nàng đã sớm chú ý đến thói quen tiểu Lâm Xuân: đó là chờ nàng bú sữa. Nàng nói ăn, hắn mới ăn. Nàng không ăn, hắn cũng không ăn.
Cho nên, nàng muốn ra chiêu số "tuyệt sữa". Bản cô nương sẽ không bú sữa của mẹ ngươi, coi ngươi làm thế nào!
"Giết địch 1000, tự tổn 800", bất cứ giá nào nàng phải chịu đói hai ngày, xem kết quả lại nói.
Ai ngờ đi một chuyến đến nhà Vương nãi nãi, chuyện chịu đói đều miễn.
Có nước cơm ăn, nàng còn sợ ai?
Nàng kiếp trước là giáo sư trung học, rất ít tiếp xúc nhi đồng, lại nghe thuộc hạ ở trường là cô giáo dạy trẻ nói qua.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2061162/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.