Kỳ Trường Ức đột nhiên mở mắt ra, ngón tay run rẩy.
Bùi Tranh ngồi ở trên kiệu, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.
"Bùi ca ca, anh, sao ngươi lại ở đây?"
Bùi Tranh rút ngón tay ra nhìn từ trên xuống dưới tiểu nhân nhi mặc quần áo màu đỏ.
Đẹp như ngọc, mày đẹp mắt dài.
Cổ tay trắng như tuyết, lộng lẫy như hoa.
Toàn thân màu đỏ không hề lòe loẹt mà ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp hồng hào quyến rũ, hơn nữa khuôn mặt được tô son phấn, búi tóc giống con gái, khiến hắn trông giống như một mỹ nhân.
"Hoàng thượng hạ lệnh cho ta phụ trách hôn sự, nhân cơ hội này đi gặp thủ lĩnh Man tộc, ta đương nhiên ở chỗ này."
Lúc này, bên ngoài kiệu vang lên vài tiếng thị vệ, hàng người đã kiểm tra xong, cửa thành mở ra, đội ngũ chỉnh tề đi ra khỏi đế đô.
Như nghĩ tới điều gì, nước mắt Kỳ Trường Ức lại trào ra.
Bùi Tranh cau mày, vươn tay tiếp tục lau cho hắn, nhưng vô ích.
Kỳ Trường Ức bước một bước dài sang một bên, dựa vào thành ghế kiệu, hiển nhiên là muốn tránh xa Bùi Tranh, dùng tay lau đi nước mắt, cố chấp ngẩng đầu lên cố nén những giọt nước mắt khác chảy ngược vào trong mắt.
Bùi Tranh sắc mặt lập tức trầm xuống.
Để thuyết phục hoàng đế đồng ý phụ trách hôn lễ, hắn đã dành rất nhiều thời gian trong phòng, chỉ để chăm sóc Kỳ Trường Ức trên đường đi.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ vô ơn, mà còn dám trốn tránh mình.
Xem ra lúc trước những điều ta nói với hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-khuynh-thanh/2779703/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.