Vốn dĩ trong phủ người hầu không nhiều, Bùi Tranh tính tình âm hiểm bất định, mỗi lần không vui đều giết người này phạt người kia, trong phủ thừa tướng đã có không ít người hầu chết.
Những người còn lại bây giờ đều thận trọng và cẩn thận, và họ làm việc cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ.
Bùi Tranh thích yên tĩnh, vì vậy mọi người trong nhà đều đi nhẹ nhàng và không dám nói to.
Toàn bộ biệt phủ thừa tướng ảm đạm.
Đi qua hồ nước, hoa viên rộng lớn trong phủ, đến một tiểu lâu nhỏ tinh xảo hai tầng ở phía nam.
Bên trong yên tĩnh, giống như không có ai ở đó.
Chỉ là trên giường phồng lên một cục bánh bao nhỏ, yếu ớt phập phồng.
Vẫn đang ngủ.
Bùi Tranh đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vén chăn lên, bên trong lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, miệng hơi hé mở, hô hấp nhẹ nhàng.
Dường như vào thời điểm đó, toàn bộ tiểu lâu nhỏ đều minh diễm và sống động lên.
Tiểu nhân nhi chẹp miệng hai lần, bối rối mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào Bùi Tranh một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Bùi ca ca, ngươi đã trở về."
Bùi Tranh gật đầu, vỗ vỗ hắn: "Rời giường."
Kỳ Trường Ức cau mày ngáp một cái, sau đó chui lại vào trong chăn.
"Ta không muốn dậy, ta muốn ngủ thêm nữa..."
"Không được, dậy ăn cơm."
Bùi Tranh ngữ khí không khoan nhượng, Kỳ Trường Ức xác thực đã ngủ gần một ngày, có chút đói bụng, liền ngoan ngoãn ngồi dậy, lảo đảo ngã trái ngã phải, bộ dáng như sắp lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-khuynh-thanh/2779710/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.