Khuôn mặt tiểu nhân nhi đầy nước mắt, khóc nấc lên, trông rất đau lòng.
Bùi Tranh đột nhiên thả lỏng ngón tay, lau đi nước mắt, mềm mại ôm hắn vào trong ngực.
"Ta biết, ta biết, đừng khóc, khóc hỏng mắt thì làm sao bây giờ? Hả?"
"...... Khóc, khóc hỏng rồi, hỏng rồi cũng tốt...... Dù sao, dù sao cũng không có người sẽ để ý ta......"
Thấy hắn không ngừng rơi nước mắt, Bùi Tranh lật người đè tiểu nhân nhi phía dưới, hơi chống thân thể ở trên người hắn.
"Ta quan tâm."
Trong lúc Kỳ Trường Ức xoay người, cảm thấy trên người có sức nặng đè lên, khiến hắn có chút thở d.ốc, một bàn tay mát lạnh luồn vào làn da lộ ra ở eo.
Hơi thở ấm áp kề sát bên tay cùng cảm giác tê dại quanh eo khiến đầu ngón chân tiểu nhân nhi co quắp, bàn tay nhẹ nhàng nhéo cái eo thon thả của mình, tiểu nhân nhi lập tức quên mất khóc, một tiếng rê.n rỉ khe khẽ từ trong miệng không tự chủ được thoát ra.
"Ưm a..."
Tiểu nhân nhi cũng nghe thấy giọng nói của chính mình, hoảng sợ lấy hai tay che miệng, hai tai đỏ bừng.
Bùi Tranh khóe môi nhếch lên, vươn tay dùng sức đem hai tay nhỏ bé kia kéo xuống.
"Kêu đi," Bùi Tranh hôn môi đỏ mọng, "Ta muốn nghe."
"...Không, đừng..." Kỳ Trường Ức ủy khuất bĩu môi, nghẹn ngào hai lần.
Bùi Tranh cười cái miệng ương ngạnh của hắn, hai tay giở trò sờ khắp thân thể tiểu nhân nhi, vuốt v3 vài cái, thân thể nhỏ bé đó mềm nhũn như nước, cả người vô lực thở hổn hển, thút thít không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-khuynh-thanh/2779729/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.