Khi Lục Vân xuất hiện, cả sảnh vang lên tiếng hò reo tán thưởng. Đến khi nàng bước đến trước mặt Tiêu Triệt, tiếng reo hò ấy suýt nữa phá tan cả mái nhà.
Lục Vân mỉm cười, nhẹ nhàng cúi người hành lễ. Chờ đến khi đại sảnh yên lặng, nàng mới ung dung ngồi xuống đối diện Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt cầm lấy ấm trà, rót cho nàng một chén, chậm rãi nói:"Hiện tại, ta cũng chỉ có những thứ ngoài thân này có thể lấy ra mà thôi.”
Lục Vân đưa mắt nhìn những rương hòm chất đầy trong đại sảnh, rồi quay lại nhìn hắn:"Ta chưa từng chứng kiến quá khứ của ngài và người ấy, cũng không biết ngài thực sự là người như thế nào. Nhưng ta đã thấy chấp niệm của y, vậy nên ta vẫn luôn cảm thấy không đáng cho y."
Tiêu Triệt khẽ rũ mắt: "Ta cũng thấy y không đáng."
"Tình cảm của con người vốn là chuyện ấm lạnh tự mình hiểu lấy, người ngoài không có quyền can thiệp. Dù phía trước có là núi đao biển lửa, chúng ta cũng sẽ đồng hành cùng y một lần này."
Tiêu Triệt lặng lẽ nhìn nàng.
Lục Vân khẽ cười: "Y đã khổ sở suốt chặng đường dài, nên ta muốn ngài cho y một chút ngọt ngào."
Tiêu Triệt vừa nghe lời Lục Vân, trong tai lại vang lên một giọng nói máy móc đang lặp đi lặp lại—đó là thứ kia đang nói cho Thẩm Yến nghe.
Tiêu Triệt chắp tay hướng về phía Lục Vân.
Giọng nói ấy lại cất lên:"Ngươi cảm thấy ngọt không?”
Ánh mắt Tiêu Triệt hướng lên lầu hai. Hắn không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Yến, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753017/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.