Tâm trạng của Thẩm Yến rất dễ đoán, khi vui vẻ thì chân mày và khóe mắt đều như bay bổng.
Vậy nên Thẩm Yến mong muốn nhiệm vụ được hoàn thành, nói cách khác, nhiệm vụ hoàn thành sẽ có lợi cho y.
Hôm sau Tiêu Triệt cho người mua một con sáo đặt dưới hiên. Giờ đây, thứ duy nhất hắn chưa hiểu rõ chính là con chim sáo* này.
(八哥= Bát Ca = sáo, chính là bug mà Tiêu Triệt nghe nhầm ở chương trước, mình cứ để là sáo cho dễ đọc ha)
Thẩm Yến cầm một con sâu đưa qua đưa lại trước mặt nó:“Thiếu gia cát tường, thiếu gia tuấn tú, thiếu gia phát tài... nói đi nào.”
Con sáo ăn xong con sâu, liền vênh đầu đen bóng lên đầy kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ chẳng thèm để ý đến Thẩm Yến.
“Hây…” Thẩm Yến tức giạn: “Mi dám khinh thường thiếu gia? Có tin ta nhổ sạch lông mi không?”
“Đồ khốn.” Con sáo mở miệng.
Thẩm Yến trợn tròn mắt: “Mi mắng ta? Mi mới là đồ khốn ấy!”
Sáo: “Ngươi vô liêm sỉ.”
Thẩm Yến: “Mi mới vô liêm sỉ.”
Sáo: “Ngươi chơi không nổi, phì!”
Thẩm Yến: “Mi… phì!”
Thấy Thẩm Yến cãi nhau với một con sáo, Lưu công công chu đáo mang trà tới:“Uống ngụm trà trơn giọng rồi cãi tiếp, chắc chắn cãi thắng nó.”
Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.
Thẩm Yến quay đầu liếc một cái, rồi lúng túng bước đến ngồi xuống đối diện Tiêu Triệt:“Ngươi cảm thấy không cãi lại ta, nên mua con sáo về cãi giúp đúng không?”
Tiêu Triệt mỉm cười: “Không bàn chuyện cãi thắng hay không, nhưng tại sao ta phải cãi nhau với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753020/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.