Ngụy Anh Lạc ngồi trong xe rõ ràng cảm nhận được gian tình giữa hai người này, tựa hồ toát ra bầu không khí bất đồng với mọi người xung quanh.
Nàng bất cẩn lơ đãng động miệng, vết thương trên mặt nóng rát lên như bị bỏng.
Oán hận trong lòng đối với Nhĩ Tình càng lúc càng sâu.
Đêm nay Nhĩ Tình lên giường từ sớm, tâm trí lại khó bình phục nổi.
Nhớ tới ban ngày xe ngựa đưa các nàng trở về Trường Xuân Cung, khi dỡ đồ trên xe xuống, Phó Hằng lại đứng bên cạnh dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy, nói với nàng, "Tháng sau là tới Tết Thượng Nguyên rồi, không biết Phó Hằng liệu có vinh hạnh nhận được túi thơm(*) Nhĩ Tình cô nương tự tay làm không đây?"
Nhĩ Tình mặt nóng lên, "Nữ công của nô tỳ quá kém, sợ làm ra rồi đại nhân cũng không để vào mắt." Nàng giận dỗi mà đáp.
Phó Hằng ngước mắt lên, ra là vẫn mang thù với hắn đây a.
Trong lòng khẽ chuyển, nhớ lại chiêu thức cuối cùng mà Hải Lan Sát truyền thụ, "Bốn lạng đẩy ngàn cân"(*),bèn nhoẻn miệng cười nói, "Không để vào mắt, cũng chưa chắc.
Là đặt vào trong lòng mới đúng đi."
Nhĩ Tình không biết rốt cuộc Phó Hằng từ đâu học được miệng lưỡi ngọt xớt, nói toàn những lời hoa mỹ bùi tai như vậy, nàng vừa thẹn vừa bực, dậm chân một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng giờ phút này nàng hồi tưởng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-hy-cong-luoc-nhi-tinh-trung-sinh/2083413/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.