Ăn một bữa cơm khiến cả thân thể lẫn tâm trí đều mệt mỏi.Lúc Thẩm Chí Hoan đi ra, bầu trời đã tối sầm.Nàng cùng Thấm Lan đi ra khỏi cửa phòng chính, tiểu nha đầu đi ngang qua cung kính thỉnh an với nàng, Thẩm Chí Hoan nhấc chân bước xuống một bậc thang, rồi dừng lại một lúc.Nàng ngẩng đầu lên, thấy ánh nắng chiều tà phía chân trời còn dư lại vài tia nắng chưa phai đi ánh kim, một vài cánh chim bay ngang qua bầu trời, gió chiều từ từ thổi qua, mang theo chút mát lạnh.Thấm Lan đi sau Thẩm Chí Hoan, ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vậy...!Lý thị kia chỉ là một người phụ nữ trong thôn, chữ to cũng không biết mấy từ mà thôi, tiểu thư người không cần tức giận vì bà ta.”Thẩm Chí Hoan cúi đầu đi xuống bậc thân, mặt lạnh nói: “Ta có gì phải tức giận.”Thấm Lan phía sau đuổi theo bước chân của Thẩm Chí Hoan, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi liền cảm thấy tội thay nàng.
Thiếu gia của Hầu gia đều ở biên cương, dòng chính trong phủ chỉ còn một cô nương là tiểu thư, bị bắt nạt cũng không thể nói ra, lúc trước nàng ấy chưa từng thấy qua bộ dạng tiểu thư như vậy, oán hận trong lòng đối với Lý Diễm Phân cũng càng trở nên rõ ràng hơn, tiếp tục nói:“Bộ dạng này của Lý thị, mọi người chỉ tỏ ra khách sáo với bà ta mà thôi, ngần ấy năm rồi mà còn thật sự cho rằng bản thân bay lên cây, cuối cùng cũng không kéo dài được lâu.”Thẩm Chí Hoan cười nhạt một tiếng, không biết có dài hay không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-khuyen-va-my-nhan/1552103/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.