Đến thời điểm này, chị gái còn có thể nói gì nữa.
Hướng Tiểu Viên đứng nhìn hai người ôm nhau khóc, trong mắt trống rỗng, cô không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Không cần nói cũng biết, chỉ có lựa chọn đó.
Hai mẹ con trên mặt đất từ từ nén khóc, dìu nhau đứng dậy.
"Đừng khóc nữa, mau tới cảm ơn chị gái con" – Hà Thần Ảnh thì thào với đôi mắt đỏ hoe.
Đừng nói đến những người khác, tất cả những ai đang xem đều bị câu "cảm ơn chị gái" sinh ra đau lòng.
Quá nhẫn tâm!
Khuôn mặt Hướng Tiểu Viên lúc đầu vô cảm bỗng nhiên co rúm lại.
"Cảm ơn chị" – Trâu Nhất Nhuỵ nghẹn ngào nói.
Hà Thần Ảnh không nhìn Hướng Tiểu Viên, khoé mắt bà ta hạ thấp nhìn Trâu Nhất Nhuỵ.
Bà ta đưa tay qua lau nước mắt cho con gái một cách âu yếm và đau lòng.
Trâu Nhất Nhuỵ xúc động, mỉm cười với bà ta.
Mi mắt của Hà Thần Ảnh dường như được nâng lên theo một hướng nào đó rồi thu lại.
Bà ta chợt đưa tay lên túm tóc và nhẹ nhàng sụt sịt mũi.
Trâu Nhất Nhuỵ kìm lòng không được, "Mẹ...".
"Khóc đến bộ dạng gì rồi, đi nào, chúng ta đi rửa mặt" – Khoé miệng Hà Thần Ảnh mỉm cười một cách kỳ lạ và bà ta lại đưa tay túm tóc để che giấu.
Sau vài giây, bà ta như trở lại hình tượng người mẹ được nuôi dạy tốt, có khí chất tốt, không còn sự thất thố vừa nãy nữa.
Hai người nắm tay nhau bước lên lầu.
Ở một khoảnh khắc, bước chân của Hà Thần Ảnh dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-quang-ao-anh/213473/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.