🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc này, chiếc điện thoại khác của Thư My vang lên. Cô ta nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc nhưng khóe môi lại cong lên: “Đạo diễn Đường, ôi… anh muốn gặp Tề Viện của chúng tôi sao?”

“Có thời gian, có thời gian chứ. Gần đây cô ấy chủ yếu tập trung quay 《Thanh Bình Truyện》, đúng vậy, chưa nhận thêm dự án khác. Quay xong rồi hẵng tính tiếp, ha ha, đạo diễn khen quá lời rồi.”

“Phải đấy, Tề Viện của chúng tôi vốn là người rất tận tâm với công việc.”

“Được, được, vậy một tiếng nữa gặp.”

Cúp máy xong, Thư My quay sang nói với trợ lý bên cạnh: “Bảo người lái xe tới.” Rồi lại dặn chuyên viên trang điểm: “Qua đây chỉnh trang lại cho Tề Viện một chút.”

Tề Viện đã nghe rõ cuộc gọi vừa rồi, cô ta hỏi: “Đạo diễn Đường đang ở Kinh Thị ạ?”

“Đúng vậy, hiếm khi ông ấy ở đây. Điều này chứng tỏ giữa hai người rất có duyên. Nếu gặp mặt mà thuận lợi thì sẽ không cần phải chờ nữa.” Thư My vừa nói vừa khẽ vuốt lại mái tóc cho Tề Viện.

Một tiếng sau, tại câu lạc bộ Minh Sơn, Tề Viện cùng Thư My bước vào. Đạo diễn Đường đang cầm iPad xem một đoạn video múa kiếm, ông cười nói: “Ngồi đi.”

Nghe thấy khúc nhạc quen thuộc, Thư My tò mò ghé đầu nhìn: “Đạo diễn Đường đang xem gì vậy?”

Đạo diễn Đường bật cười, ấn nút dừng, ánh mắt nhìn về phía Tề Viện tràn đầy vẻ tán dương: “Tôi vẫn đang xem đoạn video nữ hiệp múa kiếm kia, mấy hôm nay để tìm cảm hứng, tôi đã xem không biết bao nhiêu lần.”

Ánh mắt Thư My lướt qua bóng dáng dừng lại trên màn hình – đó là Ôn Sơ. Cô ta mỉm cười nịnh nọt: “Quả nhiên từ lâu đã nghe danh đạo diễn Đường đối với tác phẩm của mình luôn tỉ mỉ chỉn chu, hôm nay mới có dịp tận mắt thấy

Đạo diễn Đường cười xua tay: “Làm phim mà, phải có trách nhiệm với tác phẩm của mình chứ. Chọn diễn viên, tôi chỉ nhìn vào sự phù hợp chứ không nhìn lưu lượng.” Rồi ông quay sang Tề Viện: “Nghe nói cô từng bị chấn thương ở lưng, vậy mà vẫn chịu được sự đau đớn để hoàn thành những động tác khó đến như thế, tôi thực sự rất khâm phục.”

Tề Viện chỉ mỉm cười đáp lại.

Đạo diễn đưa iPad cho họ xem, vừa xem vừa nói: “Đoạn múa kiếm này gợi cho tôi rất nhiều cảm xúc. Ngày trước tôi từng ấp ủ muốn làm một bộ phim về hiệp khách, nhưng bao năm qua, thể loại giang hồ hiệp khách trên thị trường chẳng có tác phẩm nào nổi bật. Chính nữ hiệp này đã phá vỡ cục diện. Tôi thật sự rất thích cách thể hiện của Tề Viện, vô cùng yêu thích.”

“Có thể diễn ra được khí thế dứt khoát trong màn múa kiếm, chính là hình tượng mà tôi vẫn luôn kiếm tìm.”

Tề Viện nhìn chằm chằm vào bóng lưng trên màn hình. Bóng lưng ấy nắm chặt thanh kiếm, theo động tác thu kiếm, ống tay áo cũng rủ xuống, nửa che nửa hở, nhưng vẫn để lộ một bàn tay cầm kiếm.

Đó là Ôn Sơ.

Giờ đây, đạo diễn Đường lại cầm video của Ôn Sơ mà hết lời khen ngợi cô. Đôi mắt Tề Viện khẽ lóe sáng, trong đầu hiện lên ngày hôm đó – Ôn Sơ thay cô ta hoàn thành cảnh quay này và nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tề Viện khẽ nghiến răng, nhưng trên gương mặt vẫn giữ nụ cười bình thản: “Đạo diễn Đường thích là được rồi. Tôi cũng không ngờ lại có được thu hoạch như vậy, quả thật là may mắn.”

“Không đâu, không phải may mắn, mà là thực lực.” Đạo diễn Đường khen ngợi, “Cô thật sự diễn rất hay.”

Tề Viện cong môi cười, chỉ khẽ gật đầu.

Nhận ra sự khó chịu của Tề Viện, Thư My vội vàng khéo léo chuyển chủ đề.

Cố Trình về đến nhà đã hơn một giờ sáng. Anh khẽ bước vào, đẩy cửa phòng ngủ chính. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa và máy tạo ẩm. Trong không khí vương lại mùi hương sữa tắm dịu nhẹ. Ôn Sơ đang cuộn mình trong chăn, ngủ say, mái tóc dài xõa trên gối, mềm mại đến động lòng.

Cố Trình vừa tháo cúc áo sơ mi, vừa cúi xuống xoa nhẹ mái tóc của cô, rồi xoay người đi vào phòng tắm. Động tĩnh nhỏ ấy khiến Ôn Sơ mơ màng tỉnh giấc, cặp mắt mờ sương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh khi cởi áo, đứng dưới ánh sáng hắt ra từ cửa phòng tắm. Vai rộng, eo thon, cả người toát lên vẻ cuồng dã. Cô nhìn anh đẩy cửa bước vào, rồi lại nặng nề nhắm mắt.

Không rõ bao lâu, chiếc giường khẽ trũng xuống. Cố Trình tắm xong đi ra, vòng tay ôm lấy eo cô. Ôn Sơ vốn chưa ngủ sâu, bị anh ôm chặt liền mở mắt. Không hiểu sao cô khẽ xoay đầu, chôn mặt vào gối, thoát khỏi vòng tay anh. Cố Trình nhận ra, giữ chặt eo cô kéo lại: “Anh làm em tỉnh à?”

Ôn Sơ khép mắt, không trả lời.

Trong không khí quấn quýt mùi hương sữa tắm, lòng bàn tay anh nóng hổi, anh khẽ hôn lên mái tóc cô: “Anh biết em tỉnh rồi.”

Ôn Sơ vẫn giả vờ ngủ.

Cố Trình chống người, vùi mặt vào hõm vai cô, giọng khàn khàn: “Em không định sờ trán anh, xem thử có còn sốt không à?”

Lúc này Ôn Sơ mới nhớ ra, bệnh cảm của anh vẫn chưa khỏi hẳn.

Cô xoay lại, ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt Cố Trình thấm đẫm vẻ dịu dàng, trong ánh sáng mờ tối còn vương nét cười. Ôn Sơ nhìn anh vài giây, bàn tay áp lên trán anh, giọng cô cũng khàn khàn: “Sao đêm nay anh về muộn thế?”

Cố Trình cúi xuống hôn lên giữa chân mày cô: “Chu Dương đến Kinh thị rồi, bọn anh tụ tập bàn chuyện làm ăn.”

Ôn Sơ nhớ đến chuyện tập đoàn Cố thị hợp tác với nhà họ Chu ở Lê Thành về mảng máy bay không người lái. Mà Chu thiếu gia lại làm trong ngành quân công, nên mấy người họ tụ lại cũng là chuyện hợp tình.

Cô khẽ đáp một tiếng. Quay người trở lại tư thế ban đầu, Cố Trình ôm cô vào lòng.

Trong phòng thoang thoảng hương thơm, làn sương mỏng từ máy tạo ẩm quấn quanh. Khi cả hai dần chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Ôn Sơ bất ngờ reo lên.

Cố Trình mơ màng, nhíu mày. Ôn Sơ cầm máy lên nghe.

Đầu dây bên kia là Thư My.

Cô nói: “Ôn Sơ, đến phim trường đi, tối nay Tề Viện có mấy cảnh quay đêm, đều cần cô.”

Ôn Sơ tỉnh hẳn đôi phần, nhìn lại màn hình xác nhận đúng là Thư My, vẫn không tin nổi, cô hỏi lại: “Không phải cảnh quay đêm của Tề Viện được sắp xếp vào ngày mai hay sao? Sao đột nhiên lại thay đổi?”

Thư My nhướn mày: “Đổi là vì lịch tạm thời bị điều chỉnh, Tề Viện sắp có mấy hợp đồng quảng cáo, nên phải dời đi trước. Nhưng tôi cần giải thích nhiều thế à? Bảo cô qua thì qua đi.”

Ôn Sơ mím môi, nắm chặt điện thoại.

Một giọng khàn khàn vang lên từ phía sau, mang theo vẻ nặng nề buồn ngủ: “Em nói với cô ta. Không đi.”

Âm thanh ấy lọt cả vào ống nghe. Thư My nghe rõ, khẽ nhướn mày, nhưng không để tâm đến lời của Cố thiếu, chỉ nói với Ôn Sơ: “Tình trạng của Tề Viện thế nào, cô rõ hơn ai hết. Hồi ký hợp đồng, chẳng phải cũng vì muốn giúp cô vượt qua khó khăn hay sao?”

—Tình trạng của Tề Viện thế nào, cô rõ hơn ai hết.

Ôn Sơ nhớ đến chứng lo âu phát tác không theo quy luật của Tề Viện. Nhiều lần cô ta còn có dấu hiệu thể hiện ra ngoài, Ôn Sơ từng chứng kiến rồi.

Cô lặng đi vài giây, rồi cúp máy. Một lát sau, cô chống tay ngồi dậy, định xuống giường.

Cố Trình cũng tỉnh hẳn, mở mắt, ngồi lên, giọng vẫn trầm khàn: “Anh đưa em đi.”

Ôn Sơ ngoái lại nhìn anh: “Em tự đi được.”

Cố Trình dựa vào đầu giường, bị đánh thức giữa đêm nên có phần bực bội, ánh mắt thoáng u ám: “Không sao, anh đưa em. Mau thay đồ đi.”

“Vâng.”

Ôn Sơ khẽ đáp.

Cô thay quần áo, Cố Trình cũng thay luôn. Mùa hè, quần áo gọn nhẹ. Chiếc Porsche lao ra khỏi cổng, trên đường anh còn gọi cho Ôn Sơ một ly cà phê, cô ôm trong tay nhấp từng ngụm.

Đến phim trường khác, đèn sáng rực khắp nơi, ở đây như chẳng có đêm tối, đêm cũng sáng như ngày. Ôn Sơ cầm cốc cà phê bước vào trong.

Cố Trình theo sau. Ôn Sơ ngoái nhìn anh: “Anh không về nghỉ ngơi à?”

Cố Trình nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Anh ở lại với em, đợi quay xong, chúng mình về nhà ngủ bù.”

Ôn Sơ thấy giữa chân mày anh vẫn còn vương chút mệt mỏi, liền đưa ngón tay khẽ miết nơi ấn đường: “Anh cứ về ngủ đi, em cũng chẳng biết sẽ phải quay đến khi nào nữa.”

“Không có em, anh ngủ không được.” Cố Trình kéo tay cô, đưa vào trong trường quay. Ôn Sơ nghe vậy, sững lại một thoáng rồi cũng bước theo.

Chuyên viên hóa trang đang chờ Ôn Sơ, thấy cô tới liền vội vàng kéo vào phòng trang điểm, sau đó lén liếc nhìn người đàn ông theo sát phía sau. Cố Trình cũng bước vào, ngồi xuống sofa, tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay xoay xoay cốc cà phê của Ôn Sơ. Cô đi vào phòng thay đồ, chuyên viên hóa trang giúp cô mặc phục trang, vừa thắt đai lưng vừa thấp giọng hỏi: “Tối nay Cố thiếu gia đi cùng cô quay đêm à?”

Ôn Sơ khẽ chỉnh lại cổ áo, đáp: “Ừm, anh ấy bảo không ngủ được.”

Người kia chớp mắt, giọng đầy ngưỡng mộ: “Anh ấy đối với cô tốt quá.”

Ra ngoài, cô nhanh chóng được hóa trang. Một phần vì thời gian không ngắn, lại thêm việc Ôn Sơ là do đoàn đột ngột gọi về, ngoài kia còn đang phải chờ, nên chuyên viên tăng tốc. Rất nhanh, lớp trang điểm hoàn thiện. Tối nay phục trang là sắc phấn đào, phối với gương mặt đã được điểm tô càng thêm kiều diễm. Cố Trình ngẩng đầu, từ gương trong phòng nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong chốc lát không dời nổi ánh mắt.

Ra khỏi phòng hóa trang, Ôn Sơ nhấc váy bước đi. Cố Trình theo sau, vừa đi vừa che miệng ngáp. Trong trường quay đang ghi hình, Tề Viện đang diễn cảnh bên bờ hồ nhân tạo, trên người cũng mặc bộ phục trang màu phấn đào giống hệt, khoanh tay đối diễn cùng Khương Nhiên.

Phó đạo diễn nhìn thấy Ôn Sơ chẳng khác nào bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy lại kéo cô vào. Cố Trình thì ngồi xuống chiếc ghế vốn dành cho Ôn Sơ, cốc cà phê cầm trong tay, khoanh tay tựa ra sau, định chợp mắt một lát.

Mọi người đều nhận ra anh, Cố thiếu gia ở Kinh thị này, ai mà chẳng biết. Lần nào tới cũng lái siêu xe, khiến không ít người len lén đưa mắt nhìn.

Thư My cũng không ngờ Cố thiếu gia lại đến. Cô ta nhớ lại giọng nói khàn thấp, xen lẫn vài phần u ám trong cuộc điện thoại đêm ấy, đến giờ vẫn còn rờn rợn trong lòng. Cô ta mỉm cười, bước tới gần, đứng cạnh anh rồi cất giọng: “Cố thiếu gia sao hôm nay lại đích thân tới đây vậy?”

Cố Trình mở mắt, bắt gặp nụ cười của Thư My. Anh không xa lạ gì cô ta, từ ngày Tề Viện ký hợp đồng với công ty bọn họ, Thư My thường xuyên ở bên cạnh. Nhưng nhớ tới cú điện thoại tối nay, tâm trạng anh chợt trầm xuống, sắc mặt hờ hững: “Ừm, tôi đi cùng Ôn Sơ.”

Thư My cong môi cười, giả như không nghe ra ẩn ý trong lời anh, dịu giọng nói: “Quay đêm vốn đã vất vả, Tề Viện lại tạm nhận mấy quảng cáo, thời gian gấp rút nên mới nhờ đạo diễn sắp xếp đổi lịch, đêm nay phải tranh thủ ghi hình.”

Cố Trình không đáp, ánh mắt hướng về giữa phim trường. Ôn Sơ đã đứng cạnh Tề Viện, phó đạo diễn đang giải thích lại cảnh quay. Mặt hồ nhân tạo lấp loáng ánh sáng, phản chiếu xuống vài người, sáng ngời lấp lánh.

Hai bóng dáng trong sắc phấn đào đứng cạnh nhau, đặc biệt nổi bật. Thư My men theo ánh nhìn của anh, lại khẽ cười, giọng thản nhiên: “Họ trông rất giống nhau, đúng không?”

Ngón tay cầm cốc cà phê của Cố Trình khẽ siết chặt. Trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên gân xanh, anh nâng mi mắt nhìn về phía Thư My, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.