🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cô nói đi.”

Ôn Sơ ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: “Tôi rất cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này, trong lòng tôi thực sự rất xúc động, cũng rất muốn được công khai xuất hiện trước ống kính, muốn thể hiện bản thân. Nhưng tôi không dám lừa ông, hợp đồng đóng thế của tôi còn hai năm nữa mới hết hạn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ cơ hội thử vai lần này, nhưng công ty có đồng ý cho tôi thử hay không thì vẫn chưa thể biết trước.”

Đạo diễn Đường thoáng sững người: “Cô ký mười năm hợp đồng làm diễn viên đóng thế mà không kèm theo bất kì quyền lợi nào khác sao? Ví dụ nếu có vai diễn phù hợp thì có thể thoát khỏi thân phận đóng thế, thử sức một cơ hội mới chẳng hạn?”

Ôn Sơ khẽ lắc đầu.

Sắc mặt đạo diễn Đường chợt trở nên nghiêm nghị: “Nói vậy nghĩa là cô bị hợp đồng trói buộc, Thư My cũng chẳng có ý định giúp cô tìm đường phát triển ư?”

Ôn Sơ không tiện nói điều gì bất lợi về Thư My, chỉ đáp: “Hợp đồng không có thêm quyền lợi nào, tôi cũng không biết chị Thư My có đồng ý hay không, nên mới nói sẽ cố gắng tranh thủ.”

Đạo diễn Đường gõ nhẹ xuống mặt bàn, nhớ lại vẻ mặt của Thư My tối hôm trước cùng thái độ của Tề Viện. Đổi lại bất kỳ diễn viên nào cũng không muốn có một người giống mình quá nhiều đứng chung trên sân khấu mà cạnh tranh. Ông ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, quay sang nhìn Ôn Sơ: “Còn tận hai năm?”

Ôn Sơ gật đầu.

Đạo diễn Đường không giấu nổi sự tiếc nuối: “Ôn Sơ, Phong Nguyệt Vãn không thể chờ, tôi cũng chẳng thể chờ cô hai năm. Nếu cô bị trói buộc bởi hợp đồng, thì phải giải quyết xong chuyện đó rồi hãy quay bàn lại chuyện thử vai.”

Bàn tay đặt trên đùi Ôn Sơ vô thức nắm chặt lấy vạt váy, cơn đau ê ẩm lan ra, cô cũng đã sớm đoán được kết cục này rồi.

Cô khẽ nói: “Tôi hiểu.”

Đạo diễn Đường khẽ lắc đầu, không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Hiện thực vốn là như vậy. Ông nhấp thêm một ngụm cà phê, gọi phục vụ lại: “Tính tiền.”

Ôn Sơ chợt bừng tỉnh, vội định lấy hóa đơn: “Để tôi, đạo diễn Đường.”

Nhưng đạo diễn đã lấy trước đưa cho phục vụ. Ôn Sơ không tranh nữa. Sau khi thanh toán xong, ông quay sang nói: “Cô sớm cho tôi tin tức nhé.” Ôn Sơ đứng gật đầu.

Đạo diễn Đường khẽ lắc đầu, trong lòng đã biết chẳng mấy hy vọng. Có công ty nào lại từ bỏ một diễn viên đang nổi đình nổi đám để nâng đỡ một cái tên vô danh? Huống chi công ty của Tề Viện vốn không thiếu nhân tài, địa vị của Tề Viện lại ở đó, cô ta không nhả tay thì Ôn Sơ chẳng có cửa ngoi lên.

Tề Viện còn lừa ông rằng hợp đồng đó chỉ ký hai năm, ông vừa tra liền biết rõ, chỉ là ông vẫn nghĩ ít nhất trong đó sẽ có chút cơ hội.

Ông cảm thấy tiếc nuối là thật, nhưng cũng bất lực, và cũng sẽ không phí thêm thời gian vào Ôn Sơ nữa. Ôn Sơ dõi mắt nhìn ông rời đi, sự thay đổi trước sau của đạo diễn Đường, cô thấy rất rõ.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt cô dâng đầy, trào ra khỏi khóe mi, lau không kịp. Cô ngồi phịch xuống, rút giấy trong túi xách ép chặt lên mắt, cố ngăn dòng lệ.

Nhưng giấy vẫn ướt đẫm, nắm giấy trong tay ngày một nặng hơn, đó là sức nặng của nước mắt.

Cô ngồi trong quán cà phê thêm nửa tiếng, đến khi đôi mắt đã sưng đỏ mới rời đi. Cô không bắt xe, chỉ chậm rãi đi dọc trên con phố cà phê. Thành phố vừa mang vẻ hiện đại tầm cỡ quốc tế, vừa đậm chất văn hóa này, là chiếc nôi bao người mơ ước. Năm ấy cô thi đỗ vào đây, bố mẹ từng hạnh phúc biết bao. Thế mà ngần ấy năm qua đi, đến về thăm nhà cô cũng e dè.

Đi được một vòng, chú Trần tới đón. Ôn Sơ đã thu lại cảm xúc, chỉ là trông có phần mệt mỏi. Xe chú Trần chạy qua mấy con phố lớn, bỗng thấy không xa là tòa nhà cao tầng – Tập đoàn Cố thị.

Chú quay lại nhìn Ôn Sơ, cười nói: “Đúng lúc chúng ta đang ở gần tập đoàn, lại sắp đến trưa, cô Ôn có muốn sang chỗ cậu Cố dùng cơm không?”

Ôn Sơ đang thất thần, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, quả nhiên thấy mấy chữ “Tập đoàn Cố thị”.

Trong lòng bỗng thấy nhớ sự dịu dàng của Cố Trình.

Cô khẽ nói: “Vâng.”

Chú Trần hiền từ cười, xoay vô lăng, lái xe xuống hầm bãi đỗ dưới tòa nhà Cố thị. Sau đó đi cùng Ôn Sơ lên lầu. Tòa nhà cao ngút trời này vốn là một trong những công trình biểu tượng của Kinh thị, độ cao khiến người ta phải không khỏi ngước nhìn.

Đến tầng 82, Ôn Sơ bước ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng Cố Trình.

Cô từng đến đây vài lần, có một hai lần được Cố Trình dẫn theo, còn lại chủ yếu là đưa áo khoác, tài liệu, hoặc có lần mang cà phê cho anh.

Người đi ngang thấy cô, quen biết thì chào, không quen cũng ngoái nhìn, phần nhiều bởi nhan sắc nổi bật.

Chờ cô đi khỏi, mấy người liền ghé tai bàn tán: “Bạn gái của tổng giám đốc Cố à?”

“Ừ, đẹp quá đúng không.”

“Đúng là đẹp. Nghe nói tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, chẳng phải là nghệ sĩ sao?”

“Hình như làm hậu trường cho một công ty nào đó, không rõ lắm, nhưng không thấy đóng phim. Có thể làm bên hậu trường ở công ty lớn, chắc cũng có năng lực đấy.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Nghe nói họ bên nhau lâu rồi?”

“Hơn bốn năm. Cố tổng thật chung tình.”

“Đúng là một lòng một dạ.”

Tiếng thì thầm vang lên sau lưng, Ôn Sơ chỉ cúi mắt, vờ như không nghe thấy. Nhất là câu nói về việc làm hậu trường kia—thực chất thân phận đóng thế chẳng có gì vẻ vang. Cố Trình chưa từng nói ra nghề nghiệp của cô, chỉ có người biết cô làm ở công ty Tề Viện, nên liền gán bừa cho cô cái mác “nhân viên hậu trường”.

Cô nhớ lại lần hỏi Cố Trình, anh có mong chờ gì về hôn nhân của họ không.

Anh có trả lời, nhưng rồi không nói tiếp.

Giờ nghĩ lại, nếu thực sự tính đến chuyện kết hôn, thì với thân phận diễn viên đóng thế của cô, trong tầng lớp của anh, quả thực chẳng thể lấy ra công khai được.

Văn phòng Cố Trình không có ai.

Thư ký của anh biết Ôn Sơ đến, vội mở cửa, cười nói: “Tổng giám đốc đang họp, mời cô nghỉ tạm trong văn phòng, ở đây có phòng nghỉ, tôi dẫn cô qua.”

Không xa là phòng họp chật kín người. Ôn Sơ hiểu nên nói: “Không cần đâu, tôi ngồi ở sofa đợi anh ấy là được. Anh bận việc thì cứ đi, đừng lo cho tôi.”

Thư ký Lý cười: “Vâng, vậy tôi mang cho cô một ly latte nhé? Như thường lệ.”

“Cảm ơn anh.” Ôn Sơ bước vào, ngồi xuống sofa, trên bàn chất vài quyển tạp chí. Cô tiện tay lật, bất giác thấy một cuốn có hình Tề Viện. Ngón tay cô khựng lại, cô nhanh chóng kẹp nó xuống dưới mấy cuốn khác. Giờ phút này cô không muốn nhìn thấy gương mặt Tề Viện.

Thư ký Lý mang cà phê vào, tiện thể đưa thêm một phần bánh mousse – món Ôn Sơ thích. Hẳn là anh ấy vừa xuống quán cà phê dưới tầng mua cho cô.

Ôn Sơ nói lời cảm ơn.

Màn hình điện thoại sáng lên, có thông báo sinh nhật.

Màn hình khoá, là ảnh của cô.

Thư ký Lý lui ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô. Ôn Sơ cầm chiếc máy tính bảng đặt trên bàn lên thử mở, quả nhiên không khóa, mật khẩu là… Cô chờ đợi hồi lâu, cơn mệt mỏi kéo đến, ban nãy vừa khóc xong nên đôi mắt càng nặng trĩu hơn thường ngày. Cô nghiêng người nằm lên tay vịn sofa, nghĩ chỉ chợp mắt một lát thôi.

Cố Trình đẩy cửa bước vào, liền thấy cô đang nằm nghiêng trên sofa, mái tóc mềm buông xuống, đã ngủ quên từ lúc nào. Anh đi đến, nắm lấy cổ tay cô, cúi người định bế lên. Trong cơn mơ màng, Ôn Sơ ngửi thấy mùi hương quen thuộc cùng hơi thở thuộc về anh, liền vòng tay ôm lấy cổ anh, mở mắt, ánh nhìn còn ngấn nước: “Anh họp xong rồi à?”

“Ừ, vừa mới xong.” Cố Trình thấy cô tỉnh lại, chống tay lên sofa, khẽ hỏi: “Có muốn ngủ tiếp không?”

Ôn Sơ khẽ lắc đầu, dịu dàng nhìn anh: “Chỉ là hơi buồn ngủ thôi, sáng quay xong cảnh chưa kịp chợp mắt.”

“Anh biết rồi.” Anh cúi xuống khẽ hôn lên giữa chân mày cô. Ôn Sơ nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng nơi môi anh, rồi mở mắt nói: “Hôm nay em đi gặp đạo diễn Đường rồi.”

Động tác của Cố Trình khựng lại, ánh mắt hạ xuống nhìn cô: “Nói chuyện thế nào?”

Ôn Sơ mỉm cười nhẹ, hơi lắc đầu, không nói kết quả cũng chẳng kể quá trình. Thực ra hai người đều hiểu rõ, cơ hội rất nhỏ.

Cố Trình siết chặt tay ôm cô thêm chút nữa. Anh hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

Ôn Sơ đáp: “Ăn gì cũng được, vừa rồi em mới ăn một miếng bánh ngọt.”

“Xuống dưới ăn mì nhé.” Anh đưa ra quyết định.

“Được.”

Anh kéo cô đứng lên, cả hai cùng đi thang máy chuyên dụng xuống tầng dưới. Nhưng dù vậy vẫn khó tránh gặp nhân viên tập đoàn. Thế là ở tiệm mì tư nhân của nhà họ Cố, không ít người thấy tổng giám đốc đưa bạn gái xinh đẹp đến ăn mì. Ăn xong, Cố Trình đưa Ôn Sơ về nhà rồi mới quay lại công ty.

Ôn Sơ vốn định về đến nhà sẽ ngủ bù cho thỏa, nhưng tâm trạng không yên. Cô co ro ngồi trên sofa, mở danh sách WeChat của tầng quản lý cấp cao, định vượt qua Tề Viện và Thư My, trực tiếp liên hệ với lãnh đạo công ty, mong còn có thể tranh thủ thêm chút cơ hội.

Đúng lúc đó, Weibo hiện lên một tin nóng, có thông báo đẩy đến.

Là về Tề Viện và Cố Trình. Ôn Sơ khựng lại, vội bấm vào xem. Tiêu đề hotsearch: #Ảnh chụp không khí giữa Tề Viện và thiếu gia tập đoàn Cố thị#

Hình ảnh chính là tấm chụp ở quán bar Minh Sơn hôm nọ, góc chụp là từ nơi cô và Tịch Ninh đứng. Người chụp rất biết bắt khoảnh khắc và ánh sáng, cả bức ảnh, những người khác đều mờ đi, chỉ có Tề Viện và Cố Trình hiện rõ, ánh mắt hai người giao nhau.

Có thể cảm nhận sự tự nhiên, xen lẫn chút dịu dàng nơi Cố Trình.

Tề Viện mặc váy màu hạnh ngang gối, đi giày cao gót, toát lên vẻ mạnh mẽ quyến rũ. Trong bức ảnh, hai người trông cực kỳ xứng đôi.

Người chụp quả thật rất cao tay.

Ôn Sơ mím chặt môi, lướt xuống phần bình luận.

“Đã bảo mà, chị Viện phải đi cùng mẫu người thiếu gia thế này chứ, sao có thể dính dáng đến Phương Di được.”

“Đúng là bức ảnh thần thánh.”

“Cảm giác thật quá mãnh liệt, như nhìn thấy nam nữ chính từ trong tiểu thuyết bước ra ngoài đời thực vậy.”

“Trời ơi, hai người này đến với nhau đi!”

Tịch Ninh nhắn: “Cậu thấy hotsearch chưa?”

Ôn Sơ nắm chặt điện thoại trả lời: “Ừ, tớ vừa thấy.”

Tịch Ninh cười lạnh: “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chắc tớ cũng bị hotsearch này lừa mất.”

Ôn Sơ cũng tận mắt nhìn thấy, nhưng cô vẫn không kìm được mà mở lại bức ảnh trên Weibo. Khoảnh khắc đó, trong lòng cô cũng thoáng lóe lên cảm giác hai người này thật sự rất đẹp đôi.

Cô ngả người ra sau, tựa vào ghế, mắt vẫn dán vào mục hotsearch. Lướt thêm sang WeChat Moments, Tề Viện thì lại chẳng hề để tâm việc mình lên hotsearch, vòng bạn bè của cô ta mở công khai, thường xuyên chia sẻ những điều fan bên ngoài không hề biết.

Tề Viện đăng một đoạn video, kèm theo dòng chữ: Thấy hotsearch mới nhớ ra trước đây còn nhiều ảnh và video với Cố Trình.

Ôn Sơ đọc xong, tim khẽ thắt lại, cô mím môi ấn mở.

Trong video, bối cảnh là đường núi, đang diễn ra cuộc thi mô-tô phân khối lớn. Khi ấy Cố Trình còn rất trẻ, anh mặc quần dài và áo thun đen, đôi chân dài chống lên xe. Cố Từ cùng mấy người bạn cười nói: “Nhanh lên, ai nấy đi mời bạn gái của mình lên xe đi.”

Cố Trình nổ máy, vặn ga, phóng thẳng về phía Tề Viện đang đứng trò chuyện cùng vài người bên đường. Ống kính lia đến, anh lấy mũ bảo hiểm đưa cho Tề Viện. Cô ta cũng mặc cả cây đen, tóc dài xõa thẳng, nhướng mày nhận lấy, xung quanh lập tức có tiếng ồn ào trêu chọc.

Ống kính xoay quanh Cố Trình, Tề Viện lên xe, anh nghiêng đầu nói gì đó với cô ta, trong ánh mắt phảng phất sự dịu dàng. Tề Viện đưa tay gõ nhẹ lên trán anh, đẩy vai anh một cái.

Đến đây, Ôn Sơ không còn đủ can đảm để xem tiếp nữa.

Cô là người đang yêu, cũng hiểu thế nào là tình yêu, càng hiểu rõ ánh mắt dịu dàng kia nghĩa là gì. Cô nhớ lại tám năm trước, trong buổi dạ tiệc, khi Cố Trình mời Tề Viện nhảy, ánh mắt anh cũng mang nét dịu dàng y hệt. Đến bây giờ xem lại video này—

Ngốc nghếch đến mấy cũng nhìn ra, Cố Trình đối với Tề Viện không chỉ là quan hệ thân thiết giữa hai nhà. Hoặc anh từng động lòng, hoặc đã từng thật sự thích Tề Viện. Chắc chắn là đã thích.

Nước mắt trong mắt Ôn Sơ lặng lẽ trào ra, rơi từng giọt nặng nề. Giữa nhiều cô gái hôm đó, anh chỉ đi thẳng về phía Tề Viện. Ánh mắt ấy, hành động ấy—chỉ dành riêng cho một người.

Ôn Sơ chưa từng nghĩ đến điều này. Cô luôn cho rằng họ chỉ đơn thuần là thân quen do hai nhà gần gũi, sự quan tâm kia cũng chỉ là vì mối quan hệ đó, không hơn không kém.

Nhưng hôm nay, trong đoạn video này, cô chợt nhìn thấu thêm một tầng nữa—quá khứ tình cảm của Cố Trình.

Anh đã từng thích Tề Viện.

Cả người Ôn Sơ run rẩy.

Cô nhìn xuống phần bình luận bên dưới.

Cố Từ: “Ồ, hóa ra mấy video này chị còn giữ.”

Cố Từ: “Lúc ấy em trai tôi đúng là còn non nớt.”

Tề Viện: “Chuẩn, bây giờ thì trưởng thành rồi.”

Ôn Sơ mím môi thật chặt, vứt điện thoại sang một bên, ôm lấy đầu gối, xoay mặt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh ngắt, mây trắng phiêu đãng, nhưng trong mắt cô chỉ thấy một tầng mây xám đang vần vũ, như sắp trút mưa xuống bất cứ lúc nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.