Kết thúc hoạt động quảng bá ở Lê Thành cùng mấy hợp đồng quảng cáo, Ôn Sơ liền trở về Kinh thị. Cô thuê một căn hộ ở tầng trên của Tịch Ninh. Thực ra, với số tiền trong tay, cô hoàn toàn có thể mua nhà ở Kinh thị, nhưng cô không muốn cắm rễ nơi này, nên chẳng định mua, thuê cũng tốt. Còn Tịch Ninh vì công việc, phải đi Hải Thành công tác.
Hiện giờ, Tịch Ninh đã chính thức ký hợp đồng với Tinh Diệu. Vì Ôn Sơ là cổ đông của Tinh Diệu, nên Tịch Ninh theo cô cùng tiến cùng lui. Độ hot của Ôn Sơ bây giờ, có đến một nửa là do Tịch Ninh gây dựng. Ai dám dẫm Ôn Sơ, cô ấy liền đáp trả lại không chút nể nang. Văn phong của cô ấy sắc bén đến đáng sợ.
Nhiều người bảo Tịch Ninh là “bênh Ôn Sơ độc nhất”, chọc vào chỉ có thiệt thân. Tịch Ninh nghe vậy chỉ thấy buồn cười.
Cô ấy gọi điện cho Ôn Sơ: “Nhớ tưới hoa giúp tớ nhé.”
Ôn Sơ vừa đặt chân đến Kinh thị, hành lý còn chưa kịp mang lên, đã vào căn hộ của Tịch Ninh. Cô nói: “Được thôi.”
Bật đèn xong, cô đi thẳng đến chăm mấy chậu cây đặt bên bậu cửa sổ. Tịch Ninh nghiện thuốc lá quá nặng, sau này Ôn Sơ mua cây xanh, đều mua thêm một phần cho cô ấy.
Tịch Ninh lại thích mấy loài hoa kỳ lạ, chẳng hạn như loài “Tiểu Hồng Môi”. Mỗi lần Ôn Sơ chăm sóc, đều bị giật mình bởi từng bông “môi đỏ” đang đồng loạt hướng về phía mình.
*Tiểu Hồng Môi: “小红嘴” (xiǎo hóng zuǐ) là tên gọi của một loài cây cảnh thuộc họ Xương Rồng, có tên khoa học là Conophytum pageae, nổi tiếng với hình dáng nhỏ nhắn, hai lá dính liền tạo thành hình dạng giống môi hoặc quả mọng, với đỉnh lá màu đỏ và có hoa màu vàng, trắng hoặc hồng. Hình minh hoạ:
Thật là…
Cô vừa cắt tỉa vừa nói: “Tớ cắt bớt mấy nhánh cho cậu nhé.”
“Ừ.” Tịch Ninh vừa viết bản thảo vừa đáp: “Tớ đang viết bài về cậu với Khương Nhiên trong ‘Phong Nguyệt Vãn’. Nói thật, Khương Nhiên ở một mức nào đó vẫn khá cuốn hút. Vai diễn lần này hoàn toàn lật ngược cái định kiến trước kia về việc anh ta chỉ có thể đóng nam phụ.”
“Không phải còn có ‘Thanh Bình Truyện’ sao?”
Tịch Ninh nhướng mày: “‘Thanh Bình Truyện’ có được phát sóng hay không vẫn còn là vấn đề. Đây là phim cuối cùng của Tề Viện, Tinh Hà đương nhiên muốn chiếu, nhưng nghe nói vì ảnh hưởng từ Tề Viện, cộng thêm nội bộ cho rằng bản dựng quá tệ…”
Ôn Sơ khẽ “ồ” một tiếng.
“Đây cũng là phim đầu tiên Khương Nhiên đóng vai nam chính.”
“Ừ.”
“Nhưng cũng chẳng sao, nhờ ‘Phong Nguyệt Vãn’ mà anh ta đã một đường bước vào tuyến một rồi.”
Ôn Sơ nói: “Đúng vậy.”
“À đúng rồi.” Tịch Ninh do dự một chút rồi hỏi: “Cố thiếu có liên lạc với cậu không?”
Ôn Sơ thẳng lưng, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ vì cúi lâu, thần sắc điềm nhiên: “Không. Đã nói rõ ràng rồi, anh ấy liên lạc với tớ làm gì nữa.”
Tịch Ninh bật cười: “Anh ta cũng nhịn giỏi thật.”
Ôn Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không liên lạc thì càng tốt, tớ nói thật đấy.”
Tịch Ninh lặng im vài giây. Cô phát hiện Ôn Sơ đã thay đổi khá nhiều.
“Chăm cây xong rồi, tớ lên lầu đây.” Ôn Sơ đặt ấm nước xuống.
Tịch Ninh hoàn hồn, cười nói: “Ừ, đi nghỉ sớm đi.”
“Ừ.”
Ôn Sơ quả thật rất mệt. Lên lầu, đóng cửa lại, dọn dẹp qua loa, tắm nước nóng, đắp mặt nạ rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy, Weibo lại náo nhiệt.
Người ta cắt ghép video cô với Khương Nhiên, fan của Hàn Phi và fan của Khương Nhiên cãi nhau trên quảng trường. Nhưng cũng chẳng phải mắng chửi cay nghiệt gì, chỉ đơn giản là đôi co qua lại.
Ôn Sơ bị mấy câu đối đáp kia chọc cười. Đúng là ai cũng giỏi “khẩu chiến”.
Nghỉ ngơi được nửa ngày, buổi chiều cô đến Khải Mộng. Trên bàn chất đầy kịch bản và hợp đồng. Tiểu Chỉ tất bật chuẩn bị cà phê cho cô. Pha hơi nóng quá, đặt cạnh tay Ôn Sơ, cô ấy lo lắng dặn: “Chị ơi, cà phê nóng lắm, chị cẩn thận, đừng uống ngay nhé.”
Ôn Sơ lật kịch bản, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Dáng vẻ cô khi đọc kịch bản thật sự rất đẹp. Tiểu Chỉ len lén cầm điện thoại, chụp một tấm nghiêng gương mặt của cô, rồi gửi cho Cố tổng.
Cố Trình: “Cảm ơn.”
Tiểu Chỉ: “Không có gì ạ. Cố tổng nhớ tăng lương cho tôi. Với lại, mấy kịch bản này chị Sơ định nhận, anh xem rồi đầu tư nhé?”
Cố Trình: “Ừ.”
Tiểu Chỉ cười hí hửng, cất điện thoại đi.
Buổi tối, Ôn Sơ tham dự một buổi tiệc thương mại. Cô mặc chiếc váy dạ hội đen cao cấp. Tổng giám đốc Khải Mộng cũng có mặt. Ông cười chìa tay, Ôn Sơ khẽ khoác lấy.
Ông là một người khá *“cá muối”, sở thích lớn nhất là sưu tầm đồ cổ, bình thường chẳng mấy khi để tâm đến Khải Mộng. Đơn giản vì mấy khoản đầu tư từ sớm đã đủ cho cả nhà ông sống ung dung hai đời. Thế nên khoảng ba mươi bảy tuổi, ông đã quyết định “nằm thẳng”. Giờ sáu mươi lăm tuổi, trông vẫn như ngoài bốn mươi.
*người “cá muối”: ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động,..
Dẫn Ôn Sơ bước vào buổi tiệc rực rỡ ánh đèn, ông khẽ nói: “Tôi thật sự ghét mấy bữa tiệc kiểu này.”
Ôn Sơ cụp mắt: “Với ông, áp lực này chắc chắn lớn.”
“Đúng thế, còn phải giả vờ cười, mệt thật.”
Ôn Sơ khẽ cong mắt, môi mang nụ cười: “Tối nay sao chị dâu không đến ạ?”
Ông nhỏ giọng: “Bà ấy cũng ghét mấy chỗ này, bảo có cô đi thay là được.”
Ôn Sơ bật cười.
Ông liếc xung quanh, lại nói: “Lát nữa nhớ chỉ cho tôi, ai với ai, tôi chẳng phân biệt được mấy.”
Ôn Sơ: “…”
Cô mới vào giới chưa đến hai năm, làm sao mà nhận biết hết. Nhưng ông ấy đã nói vậy, cô đành cố gắng để ý.
Ở khúc quanh cầu thang xoắn, mấy người đàn ông cao lớn đứng trò chuyện, thu hút ánh nhìn của không ít phụ nữ đi ngang.
Vị tổng giám đốc “cá muối” kia vừa xã giao với hai người đã thấy mệt, ông kéo Ôn Sơ sang bên kia cầu thang, cầm lấy một ly rượu uống cạn.
Ôn Sơ cũng cầm ly, chỉ nhấp môi một ngụm nhỏ.
Ông khẽ kéo lỏng cà vạt: “Mấy dịp thế này lần sau để Chúc Như đi là được.”
Ôn Sơ cười: “Lần này chị Như bận, nên ông mới phải đi. Nếu chị ấy rảnh, chắc chắn sẽ không để ông phải ra mặt.”
“Ừ nhỉ.” Ông ấy khẽ thở dài.
Cầu thang xoắn ốc phía dưới trống rỗng, hai bên có người đứng, nói chuyện cơ bản đều nghe thấy được. Giọng nói dịu dàng, mang theo nụ cười của Ôn Sơ chậm rãi truyền đến phía ấy.
Bên kia, Cố Trình đang dựa vào quầy bar, cúi đầu uống rượu.
Văn Trạch Lệ và Yến Hành đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều mang vẻ như đang chờ xem trò hay.
Ôn Sơ đứng cùng tổng giám đốc một lúc, sau đó mới rời đi. Trước khi rời đi, cô nghe thấy từ phía quầy bar vọng lại vài tiếng trò chuyện, xen lẫn một giọng quen thuộc.
Anh ta nói: “Hợp đồng tôi để Lý Thiên mang tới tòa nhà 188.”
Văn Trạch Lệ: “Được thôi.”
Lúc này Ôn Sơ mới nhận ra, khó trách đám phụ nữ đều đang dán mắt về phía quầy bar đó. Cô giữ nét mặt bình thản, tiếp tục theo tổng giám đốc đi chào hỏi. Giữa đường, tổng giám đốc gặp một người chơi đồ cổ, nói chuyện vô cùng hợp, thế là hai người ngồi xuống trò chuyện say sưa. Ôn Sơ đành bất lực ngồi bên cạnh, may mà tối nay những người cần gặp cô đều đã gặp cả rồi.
Đúng lúc lại ở ngay sảnh lớn.
Ôn Sơ ngồi xuống xem kịch bản.
Nhân viên phục vụ bước tới, đặt trước mặt cô một ly sữa. Ban đầu Ôn Sơ không để ý, bưng lên uống một ngụm, hương vị sữa quen thuộc.
Sữa ư?
Cô khựng lại, ánh mắt quét về phía nhân viên phục vụ kia, thấy đối phương vẫn điềm nhiên rót rượu cho khách. Nhưng buổi tiệc thế này, sao lại có sữa? Cô nghĩ ngợi vài giây, rồi lười để tâm, vừa xem kịch bản vừa uống hết.
Ngoài cửa sổ, một chiếc Bentley đang đỗ. Thấy cô uống xong ly sữa, chiếc Bentley mới chậm rãi lăn bánh. Chú Lâm liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế sau, khẽ thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau, Ôn Sơ bay đến Hải Thành để quay 《Ngày Nghị Lực》. Hiện tại cô đã trở thành khách mời cố định, vừa ký thêm một năm hợp đồng. Từ chỗ xa lạ, cô và Lý Nguyên Nhi dần trở thành bạn bè, mấy số trước cơ bản đều ghép cặp cùng nhau. Hôm nay vừa đến, tổ sản xuất đã tách hai người ra.
Ôn Sơ và Lý Nguyên Nhi nhìn nhau qua đám đông.
Lý Nguyên Nhi vốn nhiều trò, đưa tay về phía Ôn Sơ, vẻ mặt bi thương than vãn: “Em không nỡ xa chị, Sơ Sơ, chị vất vả lắm mới nổi tiếng như ngày hôm nay, mà em lại chẳng thể đứng cạnh để reo hò cho chị…”
Mọi người xung quanh bật cười.
“Cô muốn reo hò à? Rõ ràng là muốn ăn ké độ hot, để mai còn lên hot search ấy chứ.”
Lý Nguyên Nhi: “Các người vu oan cho tôi. Sơ Sơ, chị nói với tổ sản xuất đi, rằng hôm nay chị không muốn ghép với ai, chỉ muốn ở cùng em thôi. Chúng ta còn có fan CP nữa mà.”
Ôn Sơ tò mò, thò đầu hỏi: “Fan CP của bọn mình gọi là gì thế?”
“Nguyên Sơ CP, chị nghe xem, hay chưa.”
Ôn Sơ bật cười: “Thật đấy à.”
Lý Nguyên Nhi liền làm nũng: “Em mặc kệ, em muốn cùng nhóm với chị Ôn Sơ, em muốn ở cùng Ôn Sơ.”
Một giọng nam vang lên: “Cô ở cùng Ôn Sơ, thế tôi ở với ai?”
Giọng nói sáng sủa dễ nghe, lại quen thuộc với nhiều người. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía đó, chỉ thấy Hàn Phi mặc đồ chương trình, vừa chạy bước nhỏ tới vừa mỉm cười, trêu chọc Lý Nguyên Nhi.
Máy quay bốn phía đã bật, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Lý Nguyên Nhi nhìn thấy Hàn Phi, chợt nhớ tới mấy tin đồn ba nam tranh một nữ trên mạng, lập tức chùn bước, rụt lại: “Thì ra là ảnh đế Hàn, vậy thì tôi nào dám, nào dám. Lý Nguyên Nhi tôi sao dám tranh người với anh, anh muốn thì cứ lấy đi.”
Ôn Sơ bất lực chỉ vào cô ấy: “Vừa rồi còn tỏ vẻ lưu luyến, giờ đã trở mặt nhanh thế à.”
Lý Nguyên Nhi cười ha hả: “Không còn cách nào khác, chuyện trượt quỳ thế này em làm giỏi nhất.”
Ôn Sơ: “Xem ra chị nhìn nhầm người rồi.”
Mọi người lại bật cười.
Hàn Phi đứng cạnh Ôn Sơ, nhìn cô một cái: “Sao? Không hoan nghênh tôi à?”
Ôn Sơ cười: “Hoan nghênh chứ, chỉ là không chịu nổi có người trượt quỳ thôi.”
Hàn Phi cười thoải mái: “Không ngờ lại là tôi đúng không?”
Ôn Sơ gật đầu: “Thật đấy, chẳng phải anh đã nhận một bộ phim cổ trang rồi sao?”
Hàn Phi nhướng mày: “Đúng, tranh thủ qua đây một chuyến.”
Ôn Sơ cười: “Hoan nghênh.”
Ngay sau đó, các khách mời khác lần lượt được giới thiệu. Ôn Sơ chính thức cùng Hàn Phi thành một đội. Hai người từng đóng phim chung, thực ra khá ăn ý.
Trò chơi cướp bóng bay, họ nhanh hơn hẳn người khác.
Ôn Sơ từ trên cao hạ xuống, Hàn Phi đỡ lấy cô, nửa ôm nửa kéo chạy đi, đè nổ bóng bay.
“Bùm”—bóng bay của đối thủ bị ép nổ tung.
Ôn Sơ nắm chặt cánh tay Hàn Phi, nói: “Nhanh.”
“Còn tám quả nữa.”
Hai người lại lao về, trong lúc cướp và giữ bóng, Hàn Phi đối đầu với các nam khách mời khác, Ôn Sơ thì giằng co với nữ khách mời. Bóng bay chưa kịp mang tới điểm tập kết đã “bùm bùm bùm” vỡ tan. Tai Ôn Sơ ù đi, có chút ong ong, Hàn Phi liền lấy một chiếc nút tai nhét vào tai cô.
Ôn Sơ mỉm cười nói lời cảm ơn.
Sau khi chương trình phát sóng, fan vốn ghép cặp Khương Nhiên với Ôn Sơ có chút lung lay, quay sang ghép Ôn Sơ với Hàn Phi, còn đặt tên “Hàn Sơ CP”.
Dù sao thì ở đâu có “cẩu lương”, họ sẽ tới đó ăn.
Đúng lúc này.
Có một fan phát hiện ra điểm bất thường.
“Mấy người có nhận ra không, Hàn Phi và vị tổng tài nhà họ Cố kia có nét khá giống nhau.”
Có người chợt phản ứng: “Đúng thật đấy, nhưng khí chất khác nhau. Hàn Phi mà không mở miệng thì đúng chuẩn một anh chàng lạnh lùng soái ca, vừa mở miệng ra… tôi chỉ thấy răng anh ta trắng quá thôi.”
“Ha ha ha ha, đúng đúng, cô nói đúng ý trong lòng tôi.” Có người lấy hết can đảm, trực tiếp @vào weibo của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
—“Cố tổng, có anh Hàn Phi đẹp trai thế này làm chính thất rồi, anh rút lui đi thôi.”
Tập đoàn Cố thị.
Trong lúc mọi người đang họp, Cố Trình lắng nghe cấp trên báo cáo công việc.
Lý Thiên ngáp một cái, tiện tay cầm chiếc iPad đặt trên bàn định xem giờ.
Không ngờ lại thấy ở phần hậu đài hiện lên dòng @ vừa rồi.
Anh ta chợt nhận ra Cố tổng khi nãy đang lướt weibo, lúc này lại thấy dòng @ đó, liền giật mình, tay run lên, tạo ra chút động tĩnh.
Cố Trình nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo lướt anh ta một cái.
Lý Thiên vội khụ một tiếng, bấm vào trang, định tắt cho xong.
Kết quả.
Anh ta lại lỡ tay bấm “like”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.