Trời tối đen như đậy nắp nồi, trong bóng cây có tiếng ve sầu, gió rạng sáng là lúc mát nhất, Nguyễn Nguyễn và Ngô Mai kéo theo chiếc vali đen đựng đồ nghề, cầm theo một chiếc ghế xếp, liền vội vàng đi đến phòng trang điểm.
Đã có bốn năm người ngồi sẵn ở đó, đang ngáp ngắn ngáp dài, ánh đèn ban đêm sáng chói đến mức khó chịu, hai mắt cay xè.
Phía sau có những bộ tóc giả của đoàn phim khác, có lần Ngô Mai đang ngủ gà ngủ gật, chợt nhìn thấy trong gương, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đoàn phim này, ngay cả lớp trang điểm của các vai phụ cũng được thực hiện tinh tế và trong veo, gương mặt thanh tú của Nguyễn Nguyễn dần dần thành hình trong gương, nàng có một gương mặt ngây thơ và trong sáng, ngay dưới mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, không rõ ràng lắm, chuyên viên trang điểm của đoàn phim thường dùng kem che khuyết điểm để che đi, nhưng khi chụp ảnh quảng bá, thỉnh thoảng họ cũng để lộ ra, tạo nên một sức hút kín đáo, không phô trương.
Khi nàng chớp mắt, nốt ruồi nhỏ sẽ run lên một cách yếu ớt, như thể bị bắt nạt, nhưng ngay sau đó, nàng lại mỉm cười, tràn đầy sức sống.
Sức hút của nhiều người nằm ở khoảnh khắc họ tỏa sáng, còn sức hút của Nguyễn Nguyễn nằm ở sự thu mình, ở nét ẩn hiện, như ngắm hoa trong sương mù.
Hơn năm giờ, trang điểm và làm tóc xong, Nguyễn Nguyễn và Ngô Mai vội vàng đến phim trường. Đó là một phim trường dựng tạm phổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tho-that-tieu-hoang-thuc/2860113/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.