Tìm được người thân rồi, từ nay về sau không còn là đứa trẻ hoang không ai quản.
Bây giờ đã muộn, không thể trở về gian nhà nhỏ bên bờ đê, ca ca để nàng vào ở một tòa viện vừa to vừa xinh đẹp, nàng thoải mái hưởng thụ một đêm, ngày hôm sau mới trở lại tìm Tiểu Tứ.
Tuyết tạm ngưng nhưng bầu trời vẫn xám xịt, hạ nhân trong phủ đưa nàng đến bờ đê, nàng xuống kiệu, đập vào mắt là quang cảnh đìu hiu, màu nước sông cũng giống hệt như màu trời, không phân biệt nổi đâu là mây, đâu là mặt nước.
Ma ma hầu hạ cong eo tới dìu nàng, “Cô nương, thời tiết không tốt, gió lại to, cô nương vẫn nên ở lại trong kiệu chờ, để thuộc hạ đi tìm là được.”
Nguyệt Hồi lại lắc đầu, “Tiểu Tứ nhà ta gan nhỏ, thấy người đeo đao khắp eo sẽ sợ hãi, bọn họ la lên hét xuống, không chừng dọa nó đến mức nhảy sông.”
Thằng bé kia miệng lưỡi lem lẻm, bởi vì có một tỷ tỷ kết nghĩa là nàng che chở, cho nên mới nuôi ra một tật xấu thích ức hiếp người nhà, tuy có đôi khi người chê chó ghét nhưng Nguyệt Hồi vẫn tận tâm tận lực chăm nom nó.
Đều là xuất thân nghèo khổ, nâng đỡ lẫn nhau sống được đến từng này, quả thực chẳng hề dễ dàng.
“Mọi người chờ ở đây, tôi tự mình đi.” Nguyệt Hồi dặn dò một tiếng, ôm túi sưởi tự đi lên phía bờ đê.
Nơi mép sông không có gì che chắn, gió còn to hơn một chút so với trên bờ.
Nhớ lại trước kia, gió Tây Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-tu-bi/2096981/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.