Uyển Lam lo lắng cứ một lúc lại đứng lên đi qua đi lại, Đông Phương Ân đã đi đâu chứ ? Hai ngày rồi một chút tin tức cũng không có, ngay cả bóng dáng cũng không thấy ? Không phải đã về Dược Quốc chứ ? Huynh ấy ...
- Nương nương! Tiểu vương gia lại không thấy nữa rồi ?
Uyển Lam đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, vương phủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, một đứa bé có thể mất tích sao ?
- Ngươi đã tìm kĩ chưa ?
Ngọc Nhi gật gật đầu, quả thật nàng đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Giữ một đứa trẻ thật không phải chuyện đơn giản. Ngọc Nhi vội vàng quỳ xuống tạ lỗi nhưng Uyển Lam chẳng những không giận mà còn đỡ nàng đứng dậy:
- Ngươi bình tĩnh đi, chính ta sẽ đi tìm nó.
Hàn Phong đang xem công văn trong thư phòng thì Uyển Lam vào tới với nét mặt vô cùng khó coi, nhăn mặt nhíu mài truy hỏi Hàn Phong:
- Chàng nói đi, chàng đã mang Tiểu Thiên đi đâu ?
Hàn Phong bình thản trả lời:
- Hoàng cung!
- Cái gì ? Nó còn nhỏ như vậy chàng lại đem nó đến hoàng cung.
- Nó là con trai của ta, đơn nhiên ta chỉ muốn tốt cho nó, vào hoàng cung rèn luyện ắt hẳn sẽ thành nhân tài.
Uyển Lam không còn lời nào để nói, chuyện quan trọng như vậy hắn cũng không thèm bàn qua với nàng, Tiểu Thiên là con trai của nàng cơ mà ?
- Chuyện như vậy chàng cũng không thèm nói với ta, ta nói chàng biết, bây giờ ta sẽ đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-vi-yeu/12506/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.